Bắc Phong Hành - Lý Bạch
北風行
燭龍棲寒門,
光曜猶旦開。
日月照之何不及此,
惟有北風號怒天上來。
燕山雪花大如席,
片片吹落軒轅臺。
幽州思婦十二月,
停歌罷笑雙蛾摧。
倚門望行人,
念君長城苦寒良可哀。
別時提劍救邊去,
遺此虎紋金鞞革叉。
中有一雙白羽箭,
蜘蛛結網生塵埃。
箭空在,
人今戰死不復回。
不忍見此物,
焚之已成灰。
黃河捧土尚可塞,
北風雨雪恨難裁。
Bắc phong hành
Chúc long * thê hàn môn,
Quang diệu do đán khai.
Nhật nguyệt chiếu chi hà bất cập thử,
Duy hữu bắc phong hào nộ thiên thượng lai.
Yên sơn tuyết hoa đại như tịch,
Phiến phiến xuy lạc Hiên Viên đài.
U Châu tư phụ thập nhị nguyệt,
Đình ca bãi tiếu song nga tồi.
Ỷ môn vọng hành nhân,
Niệm quân Trường Thành khổ hàn lương khả ai.
Biệt thời đề kiếm cứu biên khứ,
Di thử hổ văn kim bính cách xoa.
Trung hữu nhất song bạch vũ tiễn,
Tri thù kết võng sinh trần ai.
Tiễn không tại,
Nhân kim chiến tử bất phục hồi.
Bất nhẫn kiến thử vật,
Phần chi dĩ thành khôi.
Hoàng Hà phủng thổ thượng khả tái,
Bắc phong vũ tuyết hận nan tài.
Dịch Nghĩa :
Thần rồng lại tới nhà nghèo
Ánh nắng buổi mai cũng chiếu sáng
Trời trăng soi rọi sao đến chốn này được
Chỉ có gió bấc từ trời cao giận dữ gầm thét
Núi Yên Chi hoa tuyết lớn như những chiếc chiếu (cuốn hết mọi thứ)
Từng mãng từng mãng thổi sập đài Hiên Viên
Tháng 12 người thiếu phụ đất U Châu tư lự
Không còn ca hát cười đùa, đôi mày ngài tiều tuỵ
Tựa cửa trông người đi
Nhớ chàng ở Trường Thành khổ lạnh thật đáng thương
Hồi đó chia tay chàng mang gươm đi cứu nguy biên ải
Để lại túi đựng tên (chĩa ba) vằn da hổ
Trong đó thường có một cặp tên đuôi buộc lông chim trắng
Bây giờ nhện giăng đầy bụi bặm
Cặp tên không còn nữa
Và chinh phu đã chết vì chiến đấu, không trở về
Nàng không cam lòng nhìn những vật ấy
Nên muốn đốt cháy thành tro
Sông Hoàng Hà đất đào đem đi chỗ khác có thể lấp được
Còn gió bấc tuyết mưa đầy hờn oán kia làm sao dập đứt nổi
Ngạo Dịch :
Cửa nhà nghèo Chúc Âm lại tới
Buổi mai về nắng mới chiếu soi
Nhật Nguyệt như đã rụng rơi
Chỉ nghe gió bấc bên trời cuồng quay
Núi Yên Chi tuyết bay tợ bão
Đài Hiên Viên sụp đổ lung lay
Đất trời vào tháng mười hai
U Châu thiếu phụ mày ngài buồn tênh
Ngưng cười cợt chênh vênh thôi hát
Tựa bên cửa môi nhạt mi cay
Chàng còn ở Trường Thành đây
Người đi lạnh khổ có hay đường về
Nhớ hôm nao phu thê đưa tiễn
Cầm tay chàng lưu luyến luyến thương
Chia tay chàng lúc lên đường
Phò nguy cứu khốn biên cương gươm cầm
Người đã đi xa xăm biệt bóng
Túi trên tường trống rỗng hớ hênh
Chỉa ba da hổ cũng quên
Nhện giăng bụi bám cặp tên không còn
Chàng đã chết máu son ướt đẫm
Những vật này để ngắm làm chi
Thôi thì hãy hoá tro đi
Hoàng Hà đất trũng lấp gì được sao
Gió bấc kia cuộn trào thổi mãi
Mang lạnh về tuyết rải muôn phương
Oán trời trách đất vô lương
Trượng phu đã chết sầu tương trọn đời ...
Chúc Long mà bọn thivien dịch là Đuốc Rồng khiến tại hạ cười sặc sụa
Chúc Long hay còn gọi là Trác Long hay Chúc Âm – là một vị thần cực kì cổ xưa trong thần thoại Trung Hoa. Ông đã ở đó từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa. Ông có thân rồng mặt người, dài hàng nghìn trượng, vảy đỏ rực,mắt sáng trưng, miệng ngậm một cây đuốc, có thể khiến vùng Tây Bắc không có mặt trời cũng không bị u ám. Theo truyền thuyết, Chúc Long có uy lực cực lớn, mở mắt thì chiếu sáng khắp nơi, đại biểu cho ban ngày, nhắm mắt thì trời đất tối đên, đại biểu cho trời tối. Có thuyết nói Chúc Long đại diện cho mặt trời, lại có thuyết nói Chúc Long đại diện cho lửa, cũng có thuyết cho rằng Chúc Long là thần sáng thế.
Theo truyền thuyết cổ Trung Hoa, thời sơ khai, Chúc Long chính là vị thần duy trì thế gian.Ông mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm, thở ra thành gió, luân chuyển bốn mùa.