Hồi hổi, lớp tui có làm một tờ báo tường, gọi tên mỹ miều là "Văn Anh nhật báo". Đã 15 - 16 năm qua đi, thậm chí thơ tui tui cũng không còn nhớ nữa. May mắn thay, tui có bà bạn là tổng biên tập của tờ nhựt báo đó, kiêm cả thư ký, đánh máy, thủ thư, thủ quỹ. Người còn của còn, mặc dù giấy đã ngả màu theo thời gian dzô tình nhưng những bài thơ hồi hổi vẫn còn non tươi như mới.
Dù chỉ là các cô cậu 17 - 18 tuổi, vẫn cái tuổi hoa mộng, ngày lên lớp ngủ, tối về nhớ "đôi mắt người ta mơ màng", nhưng đây đó, người ta cũng thấy một vài cụ non ông, cụ non bà khắc khoải trong những mối tình tuyệt vọng, bi thảm, sầu sến đến khắc khoải con tim. Người ta cũng thấy đôi ba nhà hiền triết vừa say mê gặm cóc ổi vừa trầm tư suy nghĩ sâu xa đến nghìn năm trước, vạn năm sau. Có những giọt nước mắt nóng hổi đến tận ngày nay, tưởng chừng có thể làm mềm cả đá...
Mời quý bạn và các vị cùng thưởng thức: