hvn > 17-12-2012, 02:55 PM
1t2u3a4n > 17-12-2012, 08:47 PM
lanhdien > 17-12-2012, 08:55 PM
(17-12-2012, 08:47 PM)1t2u3a4n Đã viết: @ Lan Phương:
Ấy có vẻ nhạy cảm và... mong manh nhỉ? Mới sơ sơ đã có dấu hiệu cảm gió rồi. Tự vệ là tốt, nhất là quần hồng nhi nữ, nhưng họ đáng yêu như con hổ, con sư tử chứ đâu như con nhím, nghe động cái lại xù lông lên. Họ chỉ cần liếc (lừ) mắt cái là chúng tớ phải im thin thít như thịt nấu đông ngay.
Ấy ạ! Tớ biết là tớ thua ấy rồi. Thế nhưng cái tớ đang và sắp nói đây không có quan hệ giới tính gì với sự thua - thắng.
Ấy ạ, tớ nghe giang hồ đồn có cảnh giới gọi là "tâm cảnh ngôn từ". Cảnh giới này khi lậm vào thì rất mệt. Nghĩa là chỉ ngồi soi chữ rọi câu mà không hiểu ý người ta trong đó. Nhè nhẹ thì mất lòng mất dạ, nằng nặng thì mất bạn mất bè, lớn nữa thì mất sinh mất sống, mất sông mất núi.
Ấy làm thơ nhiều, ấy chắc đọc thơ cũng nhiều, ấy hẳn cũng biết là sự cảm thơ nó quan trọng thế nào. Thơ nó ý nhị e ấp thế mà ấy còn hiểu, thì tại sao mấy lời văn xuôi thô lậu như của tớ và ông Lãnh Cồn ấy lại không hiểu, cứ lỡ bước sang ngang vào chốn ngôn từ chi mệt rứa?
Chúng tớ (tớ và ông Thi Thánh) lúc đọc bài của ấy, không dám vỗ ngực hiểu 100% nhưng cũng đại khái biết ấy muốn nói cái gì. Vấn đề này thiết tưởng không lạm bàn chi nữa (hoặc giả nếu ấy muốn thì tớ diễn lại trong 1 đôi dòng, ok). Cái mà chúng tớ muốn nói là với cái giọng văn ấy thì nhân vật trong bài đích thị là một ai đó chưa xác định (thôi thì tránh cái "thằng bá vơ" đi cho nó đỡ, dù bản chất của nó cũng như nhau - thật ra có khác chút xíu, nếu ấy hồi âm thì tớ sẽ chỉ ra cái khác này). Nghĩa là ấy chỉ ngồi tưởng tượng ra cái nhân vật đó, mà cũng với một tâm thế của người bộc lộ quan điểm là chính chứ không phải sự thủ thỉ của cô nàng đang yêu.
Ấy ạ. Cái tớ thấy buồn cười nhất là ấy cứ vin vào cái "giả sử đó là người yêu thật của mình thì sao". Tớ nhắc lại là giọng văn ấy không phải của cô gái đang nói với người yêu của mình. Mà cái dễ thấy nhất là ấy thú nhận ấy đang "ê sắc" (tớ hiểu từ đó là giai đoạn ngồi viết, ấy đang chưa có người yêu) từ đầu bài. Sao ấy cứ lôi một kẻ còn thua cả cái bóng ra để chống lưng cho sự tự ái của mình thế? Vậy cũng chưa đủ nữa, ấy còn ráng nhón chân ngửa cổ làm giọng to thêm đôi chút, chữ lớn hơn vài phân để thể hiện cái sự bực mình của ấy. Như thế chẳng thấy buồn cười lắm ru?
Sau này, ấy lại còn hiểu cái gì mà "đánh đồng ông bác với người yêu của mình". Tớ nói thực là tớ chỉ thấy buồn cười. Có vẻ như cảnh giới đầu bài tớ nói nó cuốn hút quá nên ấy không muốn bước chân ra nữa. Tớ hi vọng là ấy bước vào nhưng chưa lỡ tay sập cửa, ấy nhé.
P/s: Ấy cứ xưng tụng Thi Tiên là chém gió thế mới là chém. Cái này cũng rất buồn cười. Cái buồn cười thứ nhất là nghe đến Tây Ngạo Nhảm Thi Tiên, ai chả biết là tay chém gió thành thần, khen thế chẳng khác nào khen phò mã tốt áo (định nói cái khác mà sợ phạm Tiên). Cái buồn cười thứ hai còn buồn cười gấp đôi: chém gió phải gây mưa dâng bão nổi, phía đông lửa cháy phía tây đồi sụt mới là bậc tôn sư chứ. Đằng này lão Thi Tiên mới vung dao lên mưa đã ngừng, gió đã tắt, nhân dân vui vẻ, Nhà nước thanh bình tiến thẳng lên CNXH như thế thì quá bảo tài chỉ có một dúm à? Cái này là tớ bảo ấy khen không chuẩn đấy. Ấy mà khen thế thì gặp những tay cự phách bị lão Ngạo trên dao dưới kéo, băm vằm ra muôn mảnh hồi xưa mà xem, tay ấy lại biên không kịp, miệng ấy còn tâng không thôi. Này bõ bèn gì
Chà, viết xong gửi luôn mà quên sr bé TC, bé QT là đã hơi loãng topic. Sẽ trở lại với 1 đoạn sát chủ đề hơn, mong nhị nương thông cảm (đừng lừ mắt).
hnhu > 17-12-2012, 08:57 PM
LanPhuong > 17-12-2012, 09:03 PM
(17-12-2012, 08:47 PM)1t2u3a4n Đã viết: @ Lan Phương:
Ấy có vẻ nhạy cảm và... mong manh nhỉ? Mới sơ sơ đã có dấu hiệu cảm gió rồi. Tự vệ là tốt, nhất là quần hồng nhi nữ, nhưng họ đáng yêu như con hổ, con sư tử chứ đâu như con nhím, nghe động cái lại xù lông lên. Họ chỉ cần liếc (lừ) mắt cái là chúng tớ phải im thin thít như thịt nấu đông ngay.
Ấy ạ! Tớ biết là tớ thua ấy rồi. Thế nhưng cái tớ đang và sắp nói đây không có quan hệ giới tính gì với sự thua - thắng.
Ấy ạ, tớ nghe giang hồ đồn có cảnh giới gọi là "tâm cảnh ngôn từ". Cảnh giới này khi lậm vào thì rất mệt. Nghĩa là chỉ ngồi soi chữ rọi câu mà không hiểu ý người ta trong đó. Nhè nhẹ thì mất lòng mất dạ, nằng nặng thì mất bạn mất bè, lớn nữa thì mất sinh mất sống, mất sông mất núi.
Ấy làm thơ nhiều, ấy chắc đọc thơ cũng nhiều, ấy hẳn cũng biết là sự cảm thơ nó quan trọng thế nào. Thơ nó ý nhị e ấp thế mà ấy còn hiểu, thì tại sao mấy lời văn xuôi thô lậu như của tớ và ông Lãnh Cồn ấy lại không hiểu, cứ lỡ bước sang ngang vào chốn ngôn từ chi mệt rứa?
Chúng tớ (tớ và ông Thi Thánh) lúc đọc bài của ấy, không dám vỗ ngực hiểu 100% nhưng cũng đại khái biết ấy muốn nói cái gì. Vấn đề này thiết tưởng không lạm bàn chi nữa (hoặc giả nếu ấy muốn thì tớ diễn lại trong 1 đôi dòng, ok). Cái mà chúng tớ muốn nói là với cái giọng văn ấy thì nhân vật trong bài đích thị là một ai đó chưa xác định (thôi thì tránh cái "thằng bá vơ" đi cho nó đỡ, dù bản chất của nó cũng như nhau - thật ra có khác chút xíu, nếu ấy hồi âm thì tớ sẽ chỉ ra cái khác này). Nghĩa là ấy chỉ ngồi tưởng tượng ra cái nhân vật đó, mà cũng với một tâm thế của người bộc lộ quan điểm là chính chứ không phải sự thủ thỉ của cô nàng đang yêu.
Ấy ạ. Cái tớ thấy buồn cười nhất là ấy cứ vin vào cái "giả sử đó là người yêu thật của mình thì sao". Tớ nhắc lại là giọng văn ấy không phải của cô gái đang nói với người yêu của mình. Mà cái dễ thấy nhất là ấy thú nhận ấy đang "ê sắc" (tớ hiểu từ đó là giai đoạn ngồi viết, ấy đang chưa có người yêu) từ đầu bài. Sao ấy cứ lôi một kẻ còn thua cả cái bóng ra để chống lưng cho sự tự ái của mình thế? Vậy cũng chưa đủ nữa, ấy còn ráng nhón chân ngửa cổ làm giọng to thêm đôi chút, chữ lớn hơn vài phân để thể hiện cái sự bực mình của ấy. Như thế chẳng thấy buồn cười lắm ru?
Sau này, ấy lại còn hiểu cái gì mà "đánh đồng ông bác với người yêu của mình". Tớ nói thực là tớ chỉ thấy buồn cười. Có vẻ như cảnh giới đầu bài tớ nói nó cuốn hút quá nên ấy không muốn bước chân ra nữa. Tớ hi vọng là ấy bước vào nhưng chưa lỡ tay sập cửa, ấy nhé.
P/s: Ấy cứ xưng tụng Thi Tiên là chém gió thế mới là chém. Cái này cũng rất buồn cười. Cái buồn cười thứ nhất là nghe đến Tây Ngạo Nhảm Thi Tiên, ai chả biết là tay chém gió thành thần, khen thế chẳng khác nào khen phò mã tốt áo (định nói cái khác mà sợ phạm Tiên). Cái buồn cười thứ hai còn buồn cười gấp đôi: chém gió phải gây mưa dâng bão nổi, phía đông lửa cháy phía tây đồi sụt mới là bậc tôn sư chứ. Đằng này lão Thi Tiên mới vung dao lên mưa đã ngừng, gió đã tắt, nhân dân vui vẻ, Nhà nước thanh bình tiến thẳng lên CNXH như thế thì quá bảo tài chỉ có một dúm à? Cái này là tớ bảo ấy khen không chuẩn đấy. Ấy mà khen thế thì gặp những tay cự phách bị lão Ngạo trên dao dưới kéo, băm vằm ra muôn mảnh hồi xưa mà xem, tay ấy lại biên không kịp, miệng ấy còn tâng không thôi. Này bõ bèn gì
Chà, viết xong gửi luôn mà quên sr bé TC, bé QT là đã hơi loãng topic. Sẽ trở lại với 1 đoạn sát chủ đề hơn, mong nhị nương thông cảm (đừng lừ mắt).
Phụng > 18-12-2012, 08:01 AM
TieuChieu > 19-12-2012, 04:18 PM
1t2u3a4n > 19-12-2012, 04:53 PM
Ngạo > 20-12-2012, 03:45 PM
Dự Long > 20-12-2012, 04:39 PM