RE: Truyện ngắn Đặng Hà My
lanhdien > 22-06-2012, 12:44 AM
GIỌT NƯỚC MẮT CHO NGƯỜI
Cô gặp anh tại thành phố HCM.
Với cô, Sài Gòn như những cơn mưa ào ào mà lại chưa kịp ướt áo. Sài Gòn dễ yêu lại dễ quên.
Họ cùng từ hai quốc gia về. Anh gọi phôn cho cô từ hôm trước. Và cô chờ đợi giây phút này như một sự kiện quan trọng.
Cô quá hiểu, anh là một người của công chúng từ lâu rồi, một người thành công trong tất cả mọi lĩnh vực, và là niềm hãnh diện cho rất nhiều những bóng hồng sẵn sàng hiến dâng cả cuộc đời cho anh.
Anh hứa sẽ lo cho cô từ A đến Z. Và cô biết điều này với anh không khó khăn gì.
Cô cũng biết cách đánh giá khá chính xác về mình. Cô khả ái, cả hồn lẫn xác, thế là đủ. Chả cần bút pháp hay những sự ngợi ca.
Da cô trắng, hình như đó là màu tinh khiết của đêm rằm, mùi của hoa quỳnh nở trong vườn khuya và của bản chất: đục, lạnh.
Tình cảm của cô cũng vậy, vừa cháy ngun ngút như ngọn sóng nắng tháng 7, rồi phút chốc lụi tàn như chiều đông tháng 10.
Anh xuất hiện, và cô tươi rói…anh ôm cô, hôn nhẹ lên mái tóc…
Đó là sự động chạm có tính cảm ứng đầu tiên, dòng điện trong cô không xuất hiện, hay có chăng chỉ yếu như chiếc bóng đèn pin vài Watt
Nghĩa là ái tình chưa xuất hiện.
Còn anh thì ngược lại, tất nhiên anh không thể không yêu cô ngay từ phút đó.
Cô đề nghị đi ra quán kaffee bên cạnh dinh Thống Nhất. Chỗ đó có không gian mát mẻ và yên tĩnh.
Tung tẩy bên chiếc váy buông lơi màu Beige, cô và anh cùng dạo bước.
Cả đường phố như thì thầm…cô nghe tiếng thở tràn sức sống của những ô kẻ viền trên các phiến gạch lát màu ngà dưới chân.
Họ ngồi với nhau lâu lắm, cô cố gắng lấy hết sự ngưỡng mộ về một tài năng của đối phương để hòng bù đắp cho cảm xúc.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô đây rồi, người bằng xương bằng thịt, chạm vào là thấy, như giấc mơ bao đêm đã hiện ra…
Nhưng cô không biết bằng cách nào để đi đến tình yêu như cô đã hứa?
Rồi có lẽ, cũng vậy thôi, tất cả mọi sự quyết định bây giờ là từ cô.
Cô thấy quả tim khó trị của mình, không nhảy nhót hay động tĩnh gì. Nó lặng lẽ một cách khó chịu.
Khốn nạn thật! Làm sao bây giờ? Ta có thể yêu được thần tượng khi thần tượng ấy đang rất gần, cần và yêu ta không?
Anh tận tình với cô, chuyện trò về văn chương tưởng như vô tận… . Họ cùng đồng cảm trong rất nhiều lĩnh vực, anh làm cô bị hút vào rất nhiều đề tài…
Và ngày thứ nhất trôi qua. Cô về khách sạn của mình. Anh vui vẻ tiễn cô và đưa vào phòng.
Chăn nệm trắng tinh, chiếc váy ngủ màu tím nhạt của cô vắt cẩu thả đầu giường.
Cô liến thoắng: -Anh về nhé, mai mình gặp lại, bây giờ em hơi nhức đầu.
Nói dối kiểu ấy thì thà câm cho yên, cô nghĩ vậy, nhưng ngôn từ với cô bây giờ thật quí giá.
Anh lại ôm cô từ biệt, chiếc hôn có vẻ lâu hơn và mạnh hơn một chút..ngập ngừng chờ tín hiệu từ cô, một nụ hôn lịch sự nhưng chan chứa, nóng và cao tần…
Dòng điện trong cô vẫn chỉ có vài volt…dẫu vậy.
Ngày hôm sau anh bắt taxi đến đón cô, cô mời anh vào phòng.
Cô cảm thấy dòng điện cao tần từ anh đang cháy, có thể sẽ bùng sang cô…
Cô lại liến láu:
- Anh này, em thích tới đường Lê Lợi, nơi này đông vui hơn, em muốn anh xem lại bản thảo giúp em…
- Tất nhiên rồi cô bé ạ, anh sẽ đề nghị em cắt bỏ bớt những bài không cần thiết. Anh mỉm cười chân thành và độ lượng.
Chỉ mong như thế, cô hấp tấp mang theo túi laptop và vội bước ra cửa…
Anh chậm rãi đóng cửa lại cho cô trong khi cô chả cần nghoảnh lại, chân cô líu tíu xuống cầu thang, trong cảm giác ngột ngạt, cô chỉ muốn tới chỗ đông người.
Cô lảng rất tài, lại liến thoắng nói chuyện bằng công việc, không để cho bất cứ khoảng lặng nào giữa hai người.
Mà thực ra công việc ấy; theo cô, chẳng có quái gì là vội vàng đến vậy.
Mọi việc cũng diễn ra như hôm trước. Ăn, uống, đọc, bàn luận…
Buổi chiều lại tới như tên bắn, như thời hạn và giới hạn cho một đôi trai gái. Cô không thể lảng tránh mãi khi anh chờ đợi với những tiếng thở dài rất nhẹ.
Tới lúc anh nói nhỏ, khẽ:
- Mình đi ăn xong rồi tối nay em về khách sạn của anh nhé.
Cô thoáng cau mày, anh như hiểu ý:
- Em mệt thì cứ ngủ, anh hứa sẽ không động đến em cho tới khi nào em tự nguyện…
“Tự nguyện„- ý niệm về một cuộc làm tình. Rốt cục, cô cũng đồng ý về khách sạn với anh tại đường Trần Hưng Đạo.
Họ vào phòng, anh lấy chiếc tẩu và ngồi vào ghế hút thuốc…có lẽ anh để cho cô tự do với căn phòng này.
Mùi thuốc quyến rũ và dáng anh rất tự tin chững chạc…thật lòng, cô tự dưng muốn ôm anh. Nhưng cô không làm như vậy.
Cô cũng không cởi giày, nằm ngả trên giường của anh, miệng vẫn nói luyên thuyên không đầu không cuối…
Anh vẫn đang hút thuốc…cô khoái cảm giác này. Anh nheo nheo mắt và cô nhìn làn khói cuốn vào nhau lãng đãng, thanh bình yên ả, không gian bó gọn trong chiếc hộp kín, thì thào một cõi riêng tư lạ lùng.
Lát sau, anh đi về phía cô…ngồi xuống giường…trong ánh sáng mờ màu vàng nhạt, họ nắm tay nhau… chặt dần…chặt dần…rồi anh quì xuống sàn nhà, hôn tới tấp lên môi lên mắt cô…
Cô đã cảm ngay thấy độ sâu và độ dài của lưỡi, những ướt át tỏa ra trên ngực…bụng..
Sự động chạm cuối cùng dưới rốn, tất nhiên rồi, anh mãnh liệt nhưng rất nhẹ nhàng, vẫn lắng nghe từng phản ứng của cô. Anh cần cô, cô chỉ biết vậy.
Bỗng nhiên… cô thấy hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn những vần thơ cô vừa nghĩ ra thi nhau nhảy múa:
Hắt bóng vào đêm
Cung đường loang lổ
Sõng sượt em
Chảy dài nhựa phố…
Anh vẫn đang mơn man trên da thịt trắng ngần của cô. Da cô mỏng và mềm mịn, làm người anh run bần bật.
Và cô nhắm mắt lại, anh đã không thể dừng lại trước cặp mắt nhắm nghiền ấy.
Anh nói dáng cô nằm như một thiên thần…nhưng cô chả để tâm, và cong mình lên như con sâu đo. Thấy mình biến thành con sâu, không phải là người.
Trả ơn khi người ta yêu mình, có thể thế chăng? Nước và thơ ướt đầm trên – dưới:
Đời xót xa gãy trên trâm gài tóc
Nàng tiên đau từ thế kỷ 20
Đêm cuốn váy vùi trong hương lặng lẽ
Ngày chìa chôn hớt tia nắng cuối mùa
Giọt rớt về bụng biển
Giọt rơi về gối mây…
Mắt cô thao láo nhìn lên trần nhà, những vần thơ cứ xoay trong đầu; chả thấy con thạch sùng nào tắc lưỡi, giá có bóng một con thôi…chắc cô sẽ bớt cô đơn.
Và hai con người, hai con chó…bốn bộ tay chân quờ quạng. Hai bộ thì như đang múa, còn hai bộ thì cong queo lười xê dịch. Thơ ứa ra trên khóe mắt cô:
Hồng trần gọi em đa đoan chín bến
Kinh rạch này loang đỏ chốn phù hoa…
Có những nguyên âm vang lên, điểm A, tất nhiên rồi, điểm B, cũng rõ ràng…điểm C?
Cô và anh đang trên trục tung hay trục hoành?
Không gian lặng như tờ, tại sao giờ phút này phòng khách sạn không cho vang lên một bản nhạc gì đó thật du dương êm ái? Thậm chí hay là trên cái lỗ trần nhà kia bỗng toác ra một cái vòi rồng phun thẳng nước vào hai người, nước quái gì cũng được, kể cả nước thải của cả thành phố này cộng lại. Miễn là đừng có giọt nào vương vào khóe mắt cô.
…Khi chiếc thắt lưng của anh cởi bung, vang lên một tiếng „cạch“ khô khốc dưới nền.
Cô bừng tỉnh, ngồi bật dậy:
- Anh, anh…em bị dở duyên!
Với sự nhạy cảm, người đàn ông ấy cũng biết cô lảng.
Anh hơi khựng lại rồi chợt cười ngất:
- Hơ hơ hơ…dở duyên…anh đã nghe từ này trong giới tu hành, lần đầu tiên anh được nghe từ một người anh yêu…
Anh độ lượng buông cô ra, và cô lao vài nhà tắm. Vờ thay băng vệ sinh, nhưng thực tình cô vừa hết kinh được 2 ngày.
Ra ngoài phòng, cô xin phép về. Anh lại đưa cô về khách sạn cô ở trên đường Đồng Khởi.
Ngày hôm sau, anh mua vé máy bay cho cô và anh đi du lịch Phú Quốc.
Cô đã từ chối trong điện thoại, và xin lỗi anh.
Chiếc vé của cô, có thể anh sẽ xé nó… cô không biết.
***
Có tiếng handy, thằng Quang gọi điện, nó hỏi dồn:
- Thế nào rồi, mày có thấy rung rinh gì không?
- kh…ô…ng…Cô nói như hụt hơi.
- Cái đồ bất trị. Yêu đương kiểu ấy thì chỉ có ế!
Cô bảo hắn, tí nữa đón cô. Cái thằng thọc mạch, chẳng có chuyện gì của cô mà nó không chõ mũi vào.
Quang tới, hắn lúc nào chả thế. Quần bò, áo kẻ ca rô xám, kính cận.
Hắn là tay chuyên toán cừ khôi từ ngày học phổ thông với cô. Tuy nhiên, hai đứa thân nhau và bù trừ như văn và toán, cũng như kiểu bị giời lườm.
Gần nhau thì cãi nhau chí chóe, xa nhau lại thấy hoang mang nhớ nhớ như thiếu cái gì.
Hôm nay Quang nhìn cô rất lâu, hắn bảo:
- Tao thấy mày xuống sắc quá!
- Mày biết thừa, tao vừa làm tình với thần tượng của tao, người mà tao ao ước bao nhiêu ngày tháng ấy.
- Đồ điên, mày không thích chứ gì, tao nhìn mặt mày là biết tỏng.
Bỗng nhiên, cô nức nở như phải đòn.
Hắn lặng lẽ vuốt mấy sợi tóc mai rơi xuống má cô, nước mắt không dành cho Quang.
ĐHM 2012