Thi Ẩm Lâu
Hai Dòng Sông - Phiên bản có thể in

+- Thi Ẩm Lâu (https://thiamlau.com/forum)
+-- Diễn đàn: Tửu Lầu (https://thiamlau.com/forum/forum-5.html)
+--- Diễn đàn: Tác Văn Lâu (https://thiamlau.com/forum/forum-7.html)
+--- Chủ đề: Hai Dòng Sông (/thread-2701.html)



Hai Dòng Sông - thangdiennhat - 30-08-2023

Hắn thảng thốt gọi cô quay lại, tiếng gọi phát ra từ trong tâm thức của hắn. Có một cái gì đó thôi thúc hắn mà hắn ko giải thích được. Cô gái hơi bỡ ngỡ, hơi lạ lẫm, hơi bối rối khi quay lại.
Hắn mở rộng vòng tay, cô hiểu ra cô tiến tới với hắn bằng một cái ôm tạm biệt.
Cả Cô Gái và Hắn đều không biết rằng cái ôm đó bắt đầu cho Hai Dòng Sông chung nhịp, khởi nguồn cho một dòng chảy không định trước li kỳ như một câu chuyện trinh thám, mang cả những điều không thể lý giải từ vũ trụ
……………….
………………..
4h00 sáng ngày 22-01-2022, cô gái bàng hoàng, sững sờ trước phòng Zoom, Cô chết lặng, rồi đổ sụp hoàn toàn khi hay tin Sư Ông viên tịch. Người Thầy lớn, người dẫn đường cho cô không còn nữa, cô thét lên trong thinh lặng. Những lá thư gởi Thầy, những chuỗi ngày vật vã hoang mang, rồi đây, ai là người lắng nghe, ai là người đưa đường dẫn lối cho Cô?! Sư Ông, Sư Ông, Sư Ông – Thầy ơi, Thầy ơi, Thầy ơi. Cô cuộn người mếu máo, bơ vơ như đứa trẻ mất mẹ... Và rồi cô đến Huế, hòa cùng dòng người gởi những cánh sen trắng tiễn biệt Sư Ông. Điều gì đấy đang khép lại, hay điều gì ấy đang mở ra. Những chuỗi ngày lần mò theo trực cảm, những vị Thầy lần lượt xuất hiện mang bóng dáng và hơi thở của Sư Ông. Cô biết rằng, Sư Ông còn đó, Thầy cô luôn còn đó. Điềm nhiên và vững chãi, Cô bắt đầu bước chân trên hành trình mới – hành trình vạn dặm, đưa cô trở về, về với cái tên gọi của mình, về với dòng sông nơi cô sinh ra từ đó.

Chẳng ai có thể biết được, mối lương duyên bắt từ đâu. Từ một bức tranh mà cả kẻ làm, người nhận đều dành trọn vẹn sự mến mộ, yêu kính cho nhân vật trong tranh. Hay mối duyên ấy, bắt đầu từ vô thỉ xa xưa…

Hội An,

Nơi chiếc cầu bắt qua sông Hoài, Cô gái lạc trong dòng người ngược xuôi. Ai cũng có đôi, có cặp. Hay chí ít, họ đang vui đùa với gia đình, với những người thân yêu. Còn cô, độc bước đến gặp một người lạ thân quen. Cô kỳ vọng một cuộc hẹn như thơ ở cái khung cảnh chẳng thể lãng mạng hơn được nữa. Những chiếc đèn hoa đăng bập bềnh trôi nổi trên dòng sông, chở ước mơ của bao nhiêu người. Cô có ước mơ gì không?! – Không, chẳng có! Chỉ đơn giản lúc ấy, cô thèm 1 sự thơ mộng nào đó, từ rất lâu rồi trôi mất. Và rồi, Hắn xuất hiện, ngáo ngơ trên đôi chân trần
……………
……………

Dòng sông đang ở bên dòng sông, chỉ xíu nữa thôi cả hai sẽ hòa vào nhau. Hắn bật cười với ý nghĩ đó trong lúc đang bơm con thuyền hơi! Tên hắn là dòng sông nhưng Mẹ hắn khi đặt tên không nghĩ vậy Mẹ nói với hắn tên hắn được ghép bới chữ đầu của quê Mẹ và chữ cuối của quê Ba. Để ghi nhớ nơi Ba Mẹ được sinh ra và để hắn biết rằng hai dòng máu đang hòa chung trong hắn để chảy.
Thực tại giật hắn về khỏi nhứng ý niệm, hắn đang đợi cô gái. Người mà hắn biết thông qua sự may mắn của vũ trụ dành cho hắn, hắn biết vẽ, hắn vẽ những người mà hắn kính trọng, cô gái là một khách hàng đã đặt một trong những bức tranh đó. Người hắn kính trọng và vẽ nên đó đã cho hắn thấu hiểu về tầng yêu thương đầu tiên - yêu thương chính mình và sự chân thành. Vũ trụ đã giới thiệu Ông cho hắn và qua Ông hắn biết cô.
Hắn có một người bạn lớn, người bạn lớn luôn ở trong hắn, giới thiệu với hắn những người mà hắn cần gặp. Một người bạn đã mất theo cách gọi thông thường của mọi người nhưng luôn sống bằng năng lượng của sự tử tế. Người Bạn lớn này chính là tác động lớn nhất tới việc hắn đến với cô sau sự kết nối từ bức tranh của Thầy cô.
Năng lượng vũ trụ kết nối đôi lúc cũng trục trặc làm cho mọi cuộc hẹn trước đó của hắn và cô đều không được. Nhưng năng lượng của lời hứa và sự chân thành lại đưa hắn gặp cô theo một cách khác. Cách mà cả cô và hắn đều bất ngờ.
...............................................................................................................................

Hắn chần chừ đi hay ở đây là lần đầu tiên gặp cô ấy. Hắn quyết định chờ cô xuống nơi hắn làm việc. hắn nấu nước pha trà.
Cô gái xuất hiện, có cái gì rất quen thuộc rất gần, một cái gì đó hắn đã nhìn thấy đã gặp ở đâu đó không ít lần. Apsara hắn bất chợt thốt lên trong đầu. Cô ấy có một cặt mắt đẹp rất đặc trưng của một dân tộc của một nền Văn Minh đẹp đẽ và kỳ bí đã bị hủy hoại mà hắn đang tìm hiểu. Cô như một dấu tích còn sót lại.
Sự tình cờ hay sự sắp đặt hắn chẳng biết, “duyên” có lẽ là vậy, cô gái đang loay hoay hỏi ông gúc gồ (google) đường về nơi cô ở , tình cờ chỗ trú lại của cô tại thành phố của hắn, là nơi hắn hay uống cà phê nếu phải loanh quanh khu vực đó. Vậy là hắn giúp ông Gúc gồ khỏi bị phiền được một lúc. Hắn đưa cô về và một cái hẹn ngày hôm sau được mở ra.


RE: Hai Dòng Sông - thangdiennhat - 30-08-2023

Mặc cho mọi sự xáo trộn trong lịch trình, cô gái vẫn đến như lời hẹn. Bước vào gian xưởng nhỏ, cô gặp hắn lần đầu tiên. Bất ngờ và chợt cảm thấy thân thương với chất giọng miền Trung đặc sệt của hắn. Cô chạm vào sợi dây kết nối đầu tiên. Giọng nói quê cha mà từ xưa cô chối bỏ, nay bỗng dưng nghe gần gũi, thương thương kéo cô đến gần hơn với hắn. Những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối. Trùng trùng lớp duyên dần được mở ra. Tặng hắn 1 chú rùa đá cô vô tình mua được sớm hôm đó ở cái nơi mà có lẽ hắn và cô đã vụt qua nhau mà không hay biết. Rùa một tín hiệu gì đó đổ về ồ ạt trong nhiều năm trước khi lần đầu tiên cô bước chân đến Tổ Đình Từ Hiếu – nơi in đậm dấu ấn của Sư Ông, tín hiệu mà mãi cô chưa thể giải mã được, cho đến khi gặp hắn cô mới lờ mờ nhận ra. Quy – Quay về! Dường như cả cô, cả hắn đang được chỉ dẫn để Quay về… Dường như là vậy!

Hội An về đêm, náo nhiệt đầy lôi cuốn. Cô thấy mình như tách hẳn lớp không gian ấy. Những đôi tình nhân hẹn hò, những gia đình đua nhau chụp ảnh, những nhóm bạn cười rả rích trong ánh sáng lung linh của những chiếc đèn lồng. Cô lặng lẽ là người quan sát. Ồn ào, náo nhiệt, đầy lôi cuốn. Đẹp mà! Chỉ có điều, lúc này cô không nằm trong cái đẹp ấy của Đêm Hội An. Cô bứt mình ra để nhìn và mỉm cười trước cái đẹp bình dị ấy. Có lẽ, điều gì khác đang đợi cô. À đúng! Một cuộc hẹn, cuộc hẹn với hắn. Chẳng phải 2 kẻ yêu nhau hẹn hò gặp gỡ nhưng có một sự thôi thúc nào đó rất lớn đẩy cô đến tìm gặp hắn. Hẹn nhau ở giữa điểm cầu, điện thoại vang lên, hắn nói, hắn đã nhìn thấy cô. Như bản năng tự nhiên của 1 người phụ nữ, cô chỉnh chu mọi dáng đứng, dáng đi, để mình có thể xuất hiện xinh đẹp nhất trong mắt người ta. Rồi cô ngó nghiêng tìm kiếm. Hắn đang đứng kia, nhìn về 1 hướng khác, hắn nhầm 1 ai đó với cô. Một lần nữa cô thành người quan sát, hắn đây rồi, là cô tìm thấy hắn, tìm thấy một hành trình nào đó hấp dẫn, lôi cuốn chẳng kém gì Hội An về đêm. Cứ thế, cô gái bước về phía hắn…


RE: Hai Dòng Sông - thangdiennhat - 31-08-2023

Tiếng chuông điện thoại kéo hắn ra khỏi cuộc trò chuyện với chủ nhà, cô gái ko tìm thấy địa điểm. Hắn bật dậy mượn xe của chủ nhà đi đón cô. Xe lủng lốp hắn định quay đi lấy bơm nhưng hắn sợ cô chờ nên thôi và cứ thế bước đi. Đoàn người nhộn nhịp cướp đi giọng của cô qua điện thoại, hắn nghe câu được câu mất, điểm hẹn là cây cầu.
Hắn đứng giữa cầu, gọi điện, bản năng hay thói quen hắn cũng chẳng biết nữa hắn đưa mắt quan sát, phía đối diện có một cô gái bốc máy, hắn nói với cô rằng thấy cô rồi, hắn bước tới nhưng hắn nhầm.
Hơi sững nhưng hắn lại gọi và quay người lại tìm kiếm, cô hiện ra trước mắt hắn với nụ cười thanh thoát và ánh mắt biết nói. Những thứ ồn ào chung quanh và khung cảnh không cướp cô được nữa ko làm cô lẫn đi được nữa, hắn cùng cô đi dọc bờ sông về bến…
……………………………………………………………………………………………………………………………………….
Hắn về tới tổ khi xong việc, tổ là một quán café, hắn thích ngồi đó trong những tháng năm thì thầm bằng nước thời gian trên đồ vật cũ cổ trang trí xung quanh, hắn tự dưng thấy lo. Hắn chọc cô làm cô hoang mang, thực ra hắn không muốn gọi tên thật của cô cũng như tên của hắn, hắn muốn đổi tên mà không hỏi ý kiến của cô. Hắn nhớ cô nói hắn ko thích nghe gọi tên mình, nên hắn né. hắn sợ cô hoang mang hắn sợ cô cho rằng hắn nói dối, hắn ghét suy nghĩ lo lắng lúc này. hắn không muốn phá vỡ nguyên tắc, sẽ chát với cô khi làm việc. Hắn ghét bản thân hắn để ông Kệ lúc này đi chơi mất. Hắn tính gửi lại cô trang web ngày hội đọc của hắn, ngày trước hắn đã từng gửi. Hắn hoang mang hay cô hoang mang, hay là bọn trái cây nó gây sự với hắn ngay lúc này. Hắn ko biết nữa có một sự lo lắng nhen nhóm.
Hắn sợ cô nghĩ hắn cũng như những thằng đàn ông khác, xạo xạo để tán tỉnh cô. Hắn sợ cô lại thất vọng thì đúng hơn, hắn không muốn điều đó, đôi khi những hiểu lầm hay những câu nói vô bổ bị chệch đi hướng khác sẽ khiến người ta rơi mất yêu thương lúc nào không hay, vì không mở không dám nói. Nhưng kì thực nếu nói mà không chân thành không thật với bản thân thì vô nghĩa.
Hắn nhớ đến câu nói của Thầy cô “ Hạnh phúc là được là chính mình. Bạn không cần phải được thừa nhận với người khác. Chỉ cần chính bạn thừa nhận mình là được rồi”. Thừa nhận mình là chân thành với mình, chân thành với cảm xúc bản năng và không bị khái niệm hay ý niệm chi phối, vô sở hữu với cả ý niệm. Trải ra mở ra, hắn với cô lại bước tiếp với những lần nghi ngại phía trước nhưng hắn vẫn luôn tin nhất mực tin vào mình và tin vào cô vì hắn chân thành và cô cũng vậy, hắn con trai của mẹ còn cô là một dòng sông với muôn vàn vì sao!
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..


RE: Hai Dòng Sông - thangdiennhat - 06-09-2023

Một ai đó từng nói cô rằng: Cô là người theo chủ nghĩa Duy Mỹ. Xét một góc độ nào đó điều này cũng đúng. Cô yêu cái đẹp và luôn làm mọi cách đến biến những thứ xung quanh mình trở nên thật đẹp. Trong các chuyến công tác, dù lưu lại khách sạn chỉ 1 đôi ngày ngắn ngủi, cô vẫn tìm cách thay đổi không gian sống sao cho thật hòa hợp với mắt thẩm mỹ của mình. Nghe thì có vẻ cầu kỳ, gượng ép. Nhưng kỳ thật, cô lại cũng là người tôn trọng mọi cái đẹp của vạn vật. Điều gì tác động được để nó đẹp hơn, cô sẽ tác động, ngược lại, cô sẽ giữ nguyên cho những điều chỉ đẹp khi để yên như nó vốn là. Đêm ấy, hắn xuất hiện trong cuộc hẹn thơ_mộng của cô với một vẻ buồn cười nhất có thể. Mà sau này, theo như hắn kể lại, lúc ấy vì sợ cô đợi lâu nên hắn vội vội vàng vàng đến quên cả mang dép. Đi dọc bờ sông, băng qua những bụi cây tối, cô gái chẳng e ngại gì khi đồng hành với kẻ xa lạ mới quen này, ngược lại, nhìn đôi chân trần của hắn, cô lo hắn sẽ dẫm phải đá sỏi hay miễng chai thì sẽ đau lắm. Cô thừa nhận với chính mình, đây cũng là một nét "đẹp lạ" toát lên từ hắn - nét đẹp của sự mộc mạc, chân thành. Hắn cứ là vậy, dù là người tạo ra các tác phẩm nghệ thuật khiến rất nhiều người yêu thích, hắn lại chả thèm chăm chút gì cho tác phẩm mà mẹ hắn tặng cho mình. Một sự chân chất, hồn nhiên của đứa trẻ con - cô nghĩ vậy.
Bước lên sự chòng chành của các con thuyền nối tiếp nhau bên bờ sông. Cô gái hăm hở với trải nghiệm mới mẻ này. Cô chưa bao giờ ngần ngại trước bất kỳ trải nghiệm nào mà ở đó cô có thể đưa bản thân bứt phá ra khỏi những bó buộc của khái niệm và tư duy. Những trải nghiệm mới mẻ, an toàn. Và ở đây, với hắn, cô cảm thấy mình an toàn tuyệt đối, dù sông nước vào đêm là một không gian hoàn toàn lạ lẫm với cô. Hắn chèo thuyền theo con nước, cả hai cứ thế trôi. Hắn trôi về những kỷ niệm, cô trôi theo các câu chuyện kể - về mẹ hắn, về vợ hắn, những người hắn yêu thương đã rời xa hắn vĩnh viễn. Cô chạm vào được những vết thương đã liền sẹo của hắn, sần sùi nằm yên trong niềm ký ức, chạm bẳng cả con tim thấu cảm, chân thành. Có lẽ vì thế, hắn và cô cũng chạm vào 1 tầng thức sâu thẳm của nhau. Cô đang tập yêu thương, một tình thương không chiếm hữu, không vị kỷ. Hắn đang cần được yêu thương, để đứa trẻ bên trong hắn được ôm ấp, được vỗ về
Hai con người xa lạ, bỗng dưng gần nhau, thân thuộc đến kỳ lạ...


RE: Hai Dòng Sông - thangdiennhat - 09-09-2023

Khách sạn nằm ở gần biển, tách biệt với sự ồn ào chung quanh. Hắn bất ngờ với cái cảm giác đó. Cô chủ khách sạn gọi hắn sang để làm việc về thương hiệu, tự dưng trong hắn nảy lên ý nghĩ đây sẽ là nơi những người bạn trân quý của hắn nghỉ ngơi khi đến thành phố mà hắn sống.
Hắn ngồi ngắm dòng sông trong giờ nghỉ trưa, ký ức đưa hắn về ngày xưa. Bạn mập thân thương đưa hắn về trong vô thức. Hắn bật cười hắn gọi phương tiện là bạn hoặc người yêu, bạn mập, bạn chảnh và bạn dễ thương. Hắn nhớ cô gọi xe cô là bạn Gấu Trắng, hắn nghĩ đến cô, bất giác hắn nhớ đên sáng nay trước khi đi làm hắn nhắn cho cô tên khách sạn mà em gái hắn sẽ ở khi thăm triển lãm của hắn. Khách sạn mang tên của riêng cô nhất thể nhưng cũng có thể là tên hắn và cô, “ Sông”. Hóa ra cô đã hiện hữu ở đó lâu rồi, chỉ là hắn không nhận ra.
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Hắn  bật khóc khi nhận dòng tin nhắn từ cô, hắn thấy cô như một người Mẹ dù đói lạnh vẫn lo cho con ngủ. ”. Hắn gặp Mẹ ở cô, cô làm hắn khóc. Lâu lắm rồi hắn không khóc, đời xô hắn khỏi bản năng của một người con ngoan. Hắn đã quyết kệ đời và quay về làm con trai của Mẹ.
"…………."
Hắn khóc vì hắn vô tình đẩy cô gái hắn yêu thương vào nguy hiểm vì một sự cưỡng cầu. Hắn thật tệ, hắn không phải là hắn khi không chuẩn bị đồ ăn nước uống như thường làm, lúc đó trong đầu chỉ nghĩ sợ lạc mất cô, hắn đứng dữa đường bên chỗ hẹn, hắn sợ ngồi xuống cô lái xe sẽ không thấy hắn. Hắn không giải nghĩa giải thích được
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Năng lượng vũ trụ bắt hắn bám chấp bới con số, hóa ra con số đó là của vị Bồ Tát một người hắn kính trọng, hắn đến nơi đó vì vị Bồ Tát đó, để sửa sai lầm về tín hiệu mà hắn nhận định sai. Hắn tặng tranh cho nơi ông ko thuộc về, nên ông đã nhắn cho hắn để hắn làm lại bức khác. QUá trình đó trước khi gặp cô. Hắn cùng cô lên tặng tranh, ko đinh trước. Khi hắn và cô đi thăm bạn lớn của hắn. Ngày đó cô và hắn gặp đủ cả ba người nhắn gửi hắn và cô. Bạn Lớn của Hắn, Thầy Cô và Vị Bồ Tát.
Hắn vào đây không vì cô nhưng vũ trụ lại cho hắn lướt qua thanh xuân của cô, hắn đến gặp cô vì lời hứa và cả vì sự chân thành nữa và như mọi lần Đóng là mở. Đóng một cuộc hẹn và mở ra một cuộc hẹn mới cuộc hẹn không định thời gian không gian ko hứa hẹn cũng không bám chấp một điều gì gì cả một cuộc hẹn của sự song hành….. Sông vẫn trôi, hắn lại trôi về với thực tại, đi làm đi hắn nghe tiếng cô đuổi ………..


RE: Hai Dòng Sông - thangdiennhat - 10-09-2023

Đêm, tiếng pháo giao thừa báo hiệu đã qua 1 năm mới, con bé con vừa hạ sốt sau nhiều giờ liền người nóng rang, đỏ rực không cách nào hạ nhiệt được. Cô gái bật khóc tức tưởi. Khóc vì thở phào nhẹ nhõng do cơn sốt của con gái đã qua, khóc vì tình cảnh cô quạnh cứ phải nếm mãi… Cô thương chính mình. Đôi khi thèm được dựa dẫm, thèm được yếu đuối, thèm sự săn sóc yêu thương... Nhưng sau cùng, ai cũng cần phải lớn, phải vững vàng để bước đi trên con đường riêng của mình. Và cô đơn là điều không tránh khỏi.

Vết thương tưởng nhỏ, nhưng mãi không lành, bưng mủ nhứt nhối. Cô đi khám và phải thực hiện một ca tiểu phẩu. Thuốc tê không thấm hay vì một lẽ gì đó, cô buộc phải nếm trọn vẹn vết rạch sống của dao mổ trên đùi mình. Cô lại khóc, tức tưởi như đứa trẻ bị bạn bắt nạt. Bác sĩ dỗ cô, cả ekip mổ dỗ dành, đứa trẻ lại càng khóc to hơn. Hờn dỗi cho sự đau đớn vô lý mà cần thiết này. Cô cần phải đau và vượt qua nỗi đau. Ra về với 1 vết thương trên đùi phải, lại chỉ là Gấu Trắng đưa cô về, một mình loay hoay sau vô lăng với nửa bên mông còn đang đau tấy. Cô lại khóc, lại khóc một mình như thế. Rất nhiều lần như thế sau mỗi lần tái khám thay băng. Và rồi vết thương lành, giọt nước mắt thì khô. Tất cả những gì còn lại là 1 vết sẹo ngắn trên cơ thể. Nhìn lại sự đau đớn ấy, nhìn lại nỗi cô đơn ấy. Cô mỉm cười.

Một lần nữa cô chọn lên bàn mổ. Một ca đại phẩu kéo dài nhiều tiếng đồng hồ. Đây là một sự lựa chọn mà trước giờ thực hiện ca mổ, cô vẫn không lý giải được tại sao cô lại chọn trải nghiệm này. Để rồi lại đẩy mình vào tình cảnh 1 mình lạnh ngắt trên bàn mổ. Một mình thật sự. Một đôi người bạn cũng tới lui chăm sóc, rồi họ lại về. Có những lúc, đến việc xoay lưng chỉnh lại chiếc gối phía sau cô cũng hoàn toàn bất lực. Chỉ còn biết nằm yên chờ đợi sự chăm nom tiếp theo. Một mình bay về từ TP Hồ Chí Minh. Chiếc vali to quá khổ cho chuyến đi nhiều ngày nằm chễm chệ trên băng chuyền đầy thách thức. Chỉ cách đó 1 tuần, chiếc vali còn bị cô lôi đi liêu du khắp chốn qua bao nhiêu chặng đường dài. Vậy mà giờ đây nó là 1 sự thách thức đối với sức khỏe thực tại của cô. Lúc đó, xét về thể trạng, cô mong manh, yếu ớt như 1 tờ giấy thấm nước. Nhưng lần ấy, cô đã thôi khóc. Nét gan lì bắt đầu hình thành trong tâm thức. Lại nhớ cách đây vài năm, cô cũng phải lên bàn mổ. Nếu tính thêm 2 lần sinh nở, thì cả thảy cô nằm trên chiếc băng lạnh của phòng phẩu thuật là 5 lần. Nên cái tính nhớ nhớ quên quên của cô cũng hoàn toàn có thể lý giải được. Lần ấy, bên ngoài phòng mổ có người đợi cô. Nhưng cô vẫn nhớ cái cảm giác lạnh ngắt ấy, bơ vơ trơ trọi đầy sợ hãi ấy. Sau cùng vẫn phải một mình đối mặt. Cũng như cái chết vậy, dù ta sống một đời vẻ vang huy hoàng, đầy yêu thương, đến lúc nhắm mắt xuôi tay, cũng là 1 mình đi chặng đường ấy. Nên tốt nhất từ giờ nên luyện tập cách cô đơn. Như cái cách mà Đen Vâu hát “chúng ta tiến hóa để cô đơn”

Cô đang học cách nhìn vào nỗi cô đơn để mỉm cười


RE: Hai Dòng Sông - thangdiennhat - 21-10-2023

Hắn bị mẹ hắn nhét vào thư viện thầy Thanh một người bạn của Mẹ, vì hắn chuyên môn làm ngược, đến nỗi Mẹ hắn muốn hắn xách cái phích nước lên nhà là Bà đe hắn ngay, "cái phích nước của Mẹ ở đó cấm có mang lên nhà" Là y như rằng bả chỉ cần giả vờ ra vườn cắm cúi làm thi Phích nước sẽ được mang lên nhà trên, năm đó hắn 5 tuổi. Hắn nhớ câu chuyện này vì nó đã trở thành một đề tài để mọi người trong nhà trong họ hàng cười trong một thời gian dài.
Mẹ hắn nhét hắn vào thư viện của thầy Thanh vì hắn chỉ có mỗi đọc là ko làm ngược.

Hắn không ấn tượng lắm cả vai chính và vai phản diện trong mọi cuốn truyện hắn thích cái chung quanh họ hơn. Cho đến khi hắn đọc Ácxen Luypanh một gã trộm. Người duy nhất thắng Sherlock Holmes. Hắn nhớ hắn sung sướng lắm khi phát hiện ra điều này. Và đó có lẽ là điểm khởi đầu cho những chuyên phiêu lưu của hắn.....
Chuyến phiêu lưu của một dòng chảy, chuyến phiêu lưu đến tận bây giờ bên dòng sông, dòng sông bên dòng sông……………….

Hắn đẩy nhẹ con thuyền hơi xuống nước, tiến về phía cô gái hắn giữ cân bằng để cô xuống thuyền, chờ cô quen với chỗ ngồi, hắn đưa thuyền ra dữa dòng, cô hơi giật mình vì cái gì đó, hắn trấn an cô nhưng đồng thời hắn nhận thấy dòng sông có cái gì đó bất bình thường hơn mọi khi, cát đã bồi khiến sông cạn hơn. Cạn hơn để có thể cảm nhận được đáy, cảm nhận được sự lắng đọng.

Hắn đẩy thuyền trôi vào dòng nước sâu hơn, hắn khua nhẹ mái chèo con thuyền bắt đầu bắt nhịp trôi, hắn bắt đầu nhìn cô kỹ hơn cũng trong khoảnh khắc ngắm nhìn cô hắn có cảm giác an lành, bình thản, có cái gì đó lên nhẹ ấm áp, thuyền vẫn trôi theo nhịp chèo vô thức chầm chậm, hắn hơi giật mình khi có người nói đừng có đi vào kẻo bị tông……..Hắn quay thuyền trôi về phía giữa dòng nơi ko có luồng thuyền qua lại, hắn bắt đầu trò chuyện cùng cô nhiều hơn. Rồi hắn không biết nữa hắn cứ nói một cách tự thức về những cái lắng đọng và hằn sâu trong hắn nhất, những mất mát và những niềm hạnh phúc trước khi mất mát đó xảy ra, hắn trôi trong ký ức của mình lúc nào không hay………………………


RE: Hai Dòng Sông - thangdiennhat - 23-10-2023

Dòng sông đêm đen kịt, phía xa có 1 tía chớp vụt lóe lên. Cô gái thoáng lo lắng cho hành trình này, hành trình không có điểm đến. Rồi cô bảo hắn đổi hướng chèo, con thuyền hơi lại chầm chậm trôi theo 1 luồng khác. Và ở đây, cô gái đã phải lòng ánh trăng... Chưa bao giờ cô thấy chất thi vị trong chính con người mình nhiều như đêm hôm đó. Cô phải lòng vầng trăng mới nhú, lung linh lang tỏa ánh sáng nhẹ nhẹ bên những ngôi nhà màu vàng - một nét đặc trưng dễ tìm thấy ở Hội An. Hắn nói, những ngôi nhà ấy là giả thôi. Cô gái khự nự trong tâm ý: Làm gì có gì là thật. Làm gì có gì là giả. Khung cảnh này đang đẹp, nó là thật với cô lúc này. Rồi trăng lên cao, trời về khuya. Để đánh bật cho những lo toang mới trỗi trong lòng. Cô gái mời hắn uống rượu. Và họ rời thuyền lên ngắm trăng ở 1 điểm nào đó mà hắn gọi với cái tên nghe rất lạ. Tất nhiên, cô quên rồi.
Những mộc mạc, bình dị nếu ta đặt nó vào ánh nhìn của nhà thơ thì nó rất thi vị, đầy màu sắc. Và cũng vậy, điểm mời rượu của hắn không gì khác là trên nóc 1 con thuyền. Hắn chỉ cô điểm cao nhất, nơi mà hắn định cùng cô uống rượu, ngắm trăng. Hoàn toàn lạ lẫm với thuyền bè, sông nước, thậm chí cô còn không biết gọi tên không gian mình đang đứng là gì. Khi hắn đi xuống một chiếc thuyền khác để chuẩn bị ít vật dụng, mình cô vơ vẩn trên cao. Chiếc váy đầm làm giới hạn mọi sự khám phá của cô. Dù trước đó hắn đã dặn cô kỹ về trang phục, nhưng sự chẳng thuận. Cô mặc lại đúng chiếc váy đỏ mà lần đầu tiên cô gặp hắn... Nhìn thanh cột cao chót vót, lại chẳng có hắn hỗ trợ ở bên. Cô muốn được leo lên để khám phá không gian phía trên. Những phân tích, những tình huống xấu nảy số trong đầu. Nhưng rồi cô quyết định vẫn cứ leo trèo như 1 chú khỉ con. Bởi vì một lần nữa tiếng nói trong cô vang lên: Ở trong không gian của hắn, chắc chắn cô sẽ an toàn...
Buổi mời rượu không chỉ có cô và hắn. Thêm 1 người bạn đồng hành, cả ba hòa vào lời ca tiếng hát, miên mang trôi...
Bình minh ló dạng, cô tạm biệt hắn, tạm biệt Đêm Hội An đầy vương vấn. Hắn đưa cô về tận nơi cô ở. Cái ôm bất ngờ làm cô lúng túng... nhưng rồi biết đâu, ở 1 nơi nào khác, cô sẽ gởi lại hắn 1 cái ôm thật chặt đầy yêu thương.


RE: Hai Dòng Sông - thangdiennhat - 23-10-2023

Đau đầu - là đau đầu chứ không phải đau lòng, những gì hắn nói, hắn phân tích làm cô ong ong, rối mù. Cô tắt máy, tìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ không trọn vẹn...
Đêm, họ đã ... yêu nhau. Ở 2 nơi tách biệt, họ như hòa thành một. Cô thấy mình là chú cá nhỏ tự sa vào lưới của hắn, rồi lo lắng tìm lối thoát ra và hắn để cô thoát, cô quay lại ngác ngơ nhìn?! Yêu? Là yêu thật sự đó ư?!
Cô cũng có một câu chuyện ngày xưa, chuyện về các trái cam. Mẹ đi chợ về mua cam cho cô, mẹ dặn cô đợi mẹ nấu cơm một lúc rồi mẹ sẽ gọt cam. Cô nài nỉ được ăn, mẹ vẫn cương quyết bắt cô đợi... Thế là cô bé 5 tuổi dùng hết sức bình sinh để đem vứt bọc cam của mẹ qua bờ rào. Hàng rào cao quá so với vóc dáng một đứa trẻ, cô vẫn cứ loay hoay vứt cho được bọc cam mà cô từng mong đợi kia. Mẹ chỉ quan sát và bật cười. Trẻ con quá thể!
Cô lại trẻ con như thế ư?! Những thứ cô nghĩ đã không dành cho mình, không phải là của mình thì hoặc mình buông lơi vờ như không cần đến, hoặc vứt hẳn ra khỏi cuộc sống cho bớt đi sự thèm thuồng?! Và yêu có lẽ không dành cho cô ở đời sống này.
Ở một góc nhìn khác, lại là chính cô chạy khỏi nó, chạy trốn khỏi sự yêu. Tự cô biết rằng, chỉ cần hắn bước thêm 1 bước, cô sẽ lùi lại 3 bước. Cô lựa chọn sự vừa đủ cho chính mình. Không đòi hỏi, không dính mắc.
Rồi cũng lại là nhạc của Đen Vâu vang lên "lòng mình còn chưa ngăn nắp..." Đúng vậy! Là bản thân cô còn chưa hiểu những rối rắm bên trong mình cơ mà
Lại một lần nữa cô cần nhìn lại. Phải thật hiểu mình trước khi hòa vào dòng chảy...
Cô tạm ngưng đón nhận mọi sự quan tâm từ hắn.


RE: Hai Dòng Sông - thangdiennhat - 23-10-2023

Hẳn chụp một bức ảnh và hai đứa Báo Cáo nhanh nhảu mang đến cho cô, sau một buổi chiều nghỉ ngơi với cô vây quanh. Hắn dọn xong đồ triển lãm, mưa lớn làm không khí dễ chịu hơn nên hắn đi uống một chai bia.
Hắn về đến nhà, nhà của riêng hắn, hắn muốn đến với cô đêm nay như một gia đình, hắn muốn cùng cô kề cận bên nhau mặc kệ thời gian và không gian.
Cứ thế hắn và cô chìm đắm trong những cảm xúc, hắn lặng im định thần nghe tiếng cô thở, nghe tiếng cô trở mình trong long hắn, hắn ôm cô để cô cuộn tròn như một con mèo. Hắn vứt bỏ hết những thứ tác động bên ngoài để dồn hết cho cô định tâm nhẹ nhàng. Hắn để hai dòng càm xúc chay song song trên sóng điện thoại. Hắn xóa nhòa không gian bằng những xúc giác và nhịp thở hắn cảm nhận được trái tim hắn rộn ràng khó tả.
Hắn yêu cô vì hắn yêu cô nên hắn nghĩ về tương lai, hắn biết sẽ lại làm cô nghi ngại, hắn biết cô sẽ lại vùng thoát ra, nhưng hắn cũng biết và luôn tin rằng cô sẽ trở về và hắn vẫn đứng đợi cô, để ôm cô vào lòng để cô có thể khóc có thể cười có thể im lặng nhưng cô sẽ an toàn bên hắn. Hắn sẽ bền bỉ và kiên nhẫn chờ đợi. Hắn cũng biết cô sợ hắn làm cô đau, hắn biết có thể cô sẽ giữ nỗi đau chịu đựng, cô gái của hắn mạnh mẽ, nhưng hắn vẫn tin cô sẽ lại cần một hơi thở thổi nhẹ vào vết thương hở bằng cả những sự trìu mến quan tâm, hơi thở đã gạt bỏ sự sân si sở hữu , hơi thở dành trọn vẹn cho cô khi ở bên cô.
Con người đôi lúc càng yêu nhau lại càng đẩy nhau xa, nhưng đó là ko ai níu lại hoặc níu lại bằng sự hờ hững hoặc níu lại chút tự trào về sự sở hữu. Hắn níu cô lại bằng sự chân thành, hắn đứng yên ở đó chờ đợi, trong lòng không mảy may một chút gợn, trong lòng ko một chút nghi ngờ về niềm tin hắn dành cho cô. Hắn đứng yên không di chuyển để cô có thể chạy đi, để cô có thời gian sắp xếp những ngăn yêu thương của cô cho gọn gàng. Hắn không thay đổi vị trí, để khi cô cần thì hắn có thể ở bên cô nhanh nhất, trước là bằng niềm tin, sau là bằng sự hiện diện khi vượt qua thử thách về đia lý. Hắn đứng yên đó để cô quay lại sẽ gặp hắn ngay, không phải mất công kiếm tìm, cô quay lại hắn sẽ tiến tới để rút ngắn những bước gần nhau. Nhưng tuyệt đối không để cô phải mất thêm một bước chân nào vì sự thối lui của hắn
Hắn cũng bị xáo trộn mạnh khi gặp cô, hắn cũng phải sắp xếp mọi thứ gọn gàng, vì hắn hiểu tình yêu nếu không vượt thoát được sự sở hữu mà lao vào nhau thì sẽ xảy ra nhiều hệ quả không lường trước. muốn toàn vẹn cho nhau riêng nhau trong tất cả thời gian là không thể, nhưng để trọn cho nhau trong từng khoảnh khắc kề cận là có thể.
Hắn biết sẽ làm cô phải suy nghĩ có thể làm cô bị ngổn ngang nhưng là một sự ngổn ngang cần thiết cho việc chuyển đổi chỗ ở như chuyển nhà, đồ đạc mới cũ, cái nào cần cái nào không cho cuộc sống mới, cái nào cần vứt bỏ, vứt bỏ không phải là có chỗ trống cho cái mới, mà vứt bỏ cho đỡ vướng bận, để hành trang nhẹ nhàng hơn. Còn những cái mới nếu đến nếu khởi được sự yêu thương thì tự khắc sẽ được sắp xếp.
Cô gái nói nếu như, hắn nói cô đừng nếu như vì nó xảy ra rồi, nếu cứ nếu như thì sẽ đánh mất thực tại, thực tại ở đây là sự lựa chọn của mình, và hắn tin vào một niềm tin bất diện hai dòng sông sẽ song hành, luôn song hành, vì hắn sẽ giữ như vậy, hắn sẽ chảy theo dòng trôi của cô, kiên nhẫn không thay dòng…..