...Sưu Tập Thơ... - Phiên bản có thể in +- Thi Ẩm Lâu (https://thiamlau.com/forum) +-- Diễn đàn: Tửu Lầu (https://thiamlau.com/forum/forum-5.html) +--- Diễn đàn: Thi Ẩm Lâu (https://thiamlau.com/forum/forum-6.html) +--- Chủ đề: ...Sưu Tập Thơ... (/thread-124.html) |
RE: ...Sưu Tập Thơ... - lanhdien - 19-07-2012 Lão Thái Bá Tân này cũng hay dịch mà, bài này cũng là bài lão ấy dịch Dân ca Mỹ da trắng...hay gì gì đó. RE: ...Sưu Tập Thơ... - MrTee - 19-07-2012 Thấy bác này làm hay quá, mà mấy bài này ko ghi nguồn khác nên chắc e nghỉ là bác ấy làm luôn chứ ko dịch, có cái bài Mắng Con đọc nghe ý nghĩa thiệt RE: ...Sưu Tập Thơ... - thangdiennhat - 19-07-2012 Giữa trần gian tuyệt vọng Nguyễn Tất Nhiên Ta làm chim tuyệt vọng bỏ quên trời Nên cánh vỗ như tay chào vĩnh biệt Nên hót điệu khàn khàn thống thiết Em có chiêm bao thấy ngậm ngùi? Ta phải khổ cho đời ta phải khổ Phải ê chề cho tóc bạc với thời gian Phải đau theo từng hớp rượu tàn Phải khép mắt sớm hơn giờ thiền định (Vì thượng đế từ lâu kiêu hãnh Cầm trong tay sinh tử muôn loài Tình ta vừa gánh nặng thấu xương vai Thì em hỡi ngai trời ta đạp xuống) Thời mới lớn em dễ dàng xao động Buồn thay ta không bắt nổi hồn nàng Nên mật tình đắng giọng ngàn năm Thôi, phận bạc hãy nhuộm giùm tóc bạc Ta vẫn nhớ trưa nào em ngồi hát Ta vẫn thèm hôn lên mắt tiểu thơ buồn Ta vẫn thèm ăn năn những lúc đón đường (Em khó chịu... mà thư nào em cũng nhận) Ta cất tiếng rủ ren người tuyệt vọng Hết còn ai can đảm đợi thư tình Để ta đành một kiếp ngóng tin em... Ta muốn riêng ta - người bất hạnh Để em còn mím lệ chảy ngang tôi Tay run run vuốt mặt kẻ qua đời Và sau đó... em nên cười ta dại dột! (1972) RE: ...Sưu Tập Thơ... - thangdiennhat - 20-07-2012 Thôi Ta Về Ôm Góc Núi Phan Bá Thụy Dương 1 Áo nhuộm phong trần chưa rũ sạch Tóc đã pha màu nắng quan san Thôi thôi ta về ôm góc núi Đẽo gỗ trầm hương tạc tượng nàng Gõ phách mà ca bài độc đạo Hứng tinh hoa nhật nguyệt càn khôn Mang ẩn tích về treo cổng gió Chợt phân vân ngẫm chuyện sinh tồn 2 Mềm môi rượu cạn đêm trừ tịch Lại nhớ người xưa, hương tóc xưa Đường thăm thẳm bước chân lơ đảng Thoảng nghe lạc điệu pháo giao thừa Thôi thôi ta về bên dốc đá Dựng am đường hội chứng vô âm Rủ chim chóc ngao du rừng trúc Đốt cảo thơm chuyển hóa huyễn thần 3 Dư ảnh chập chờn như bụi khói Ảo chân rời rạc giữa lưng trời Thôi thôi ta về ôm góc núi Đục gỗ trầm hương tạc tượng người Gõ nhịp mà ngâm bài tuyệt tận Gọi hồn Lá Thắm suốt đêm thâu Gió sương phơ phất đời cô lặng Nhòa nhạt chưa phiến thạch mộ sầu? RE: ...Sưu Tập Thơ... - kanguru - 12-08-2012 Bài thơ "Đường tắt" của Đặng Chân Nhân có lẽ sẽ khiến không ít người giật mình trước những suy nghĩ quá đỗi sâu sắc của một cậu bé 15 tuổi. Luôn có một con đường ở trước bạn Con đường dài mà bạn đang đi, hướng tới đích Có một con đường ngắn hơn, cũng ở đó Con đường nhỏ, ngắn và dễ đi hơn Nó không dài, không tốn thời gian và không có một chướng ngại vật nào. Nhưng Con đường nhỏ ấy Nó bỏ qua rất nhiều thứ Nó không cho bạn một tí kinh nghiệm nào Nó không làm cho bạn mạnh mẽ hơn Nó không làm cho bạn tốt hơn Và nó luôn là con đường sai. Nhưng Con người vẫn đi con đường nhỏ ấy Những kẻ trộm đi con đường ấy để trở thành kẻ giàu Những kẻ lừa dối đi con đường ấy để trở nên thành công Chúng dễ dàng đạt được những thứ người khác đạt được một cách khó nhọc Chúng trở nên thành công với nhưng ý nghĩ vô học Liệu chúng có thể tồn tại? Đặng Chân Nhân (Sinh năm 1993) RE: ...Sưu Tập Thơ... - Vũ Thiên Di - 15-08-2012 NGƯỜI NÀY VÀ NGƯỜI ĐÓ I Nguyễn Phong Việt Tại sao ta chọn người này mà không là người đó cũng như giữa nước chanh và tắc đá vì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõ để rồi ta trượt dài xuống vực sâu... Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâu ta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻ ta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạ ta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợ một điều gì đó không thể gọi tên... Tại sao ta chọn người này...có lẽ ta cũng đã quên... có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đáng ta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khác ta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giác rồi cứ thế bước đi... Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thay người đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủ người đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủ cho tất cả thương nhớ này... Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay (nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm...) ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng (nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi...) Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cười hay ta chọn người này để mong được bình yên mà sống nhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặng làm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm Giữa người đó và người này... tại sao ta không chọn người đó dù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay! NGƯỜI NÀY VÀ NGƯỜI ĐÓ II Nguyễn Phong Việt Ta chọn người này vì không dám bắt đầu lại từ đầu ta chọn người này vì sợ những bất trắc ở một cuộc đời mới ta chọn người này vì mọi người chung quanh ta vẫn luôn mong đợi những-người-sống-giùm-cuộc-đời-ta... Tại sao ta chọn người này? điều giản đơn quá mà có một người chờ ta sau một ngày mệt mỏi có một người thấm ướt khăn và lau dùm đôi bàn tay dính bụi có một người giặt phai một mùi hương trên áo mà không cần hỏi mùi hương ấy đến từ đâu? Ta không chọn người đó bởi không tin vào những gì bền lâu những giấc mơ nửa đêm về sáng thương một người cũng như đánh rơi một giọt nước mắt quyền quyết định đã thuộc về những hạt cát nơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia Ta không chọn người đó vì muốn từ chối những gì thuộc về... ngày xưa những tuyệt vọng khi yêu một người mà cam tâm lãng quên thế giới làm điều gì cũng sợ người kia sẽ đau nhói nhất là lúc cuộc đời đưa ta về qua những hẻm tối vẫn luôn luôn nhìn thấy một vì sao! Khi được quyền chọn lựa ta đâu biết mình đang hạnh phúc xiết bao có cơ hội nhìn thấy nụ cười hơn nước mắt ta cho phép ta buông tay nơi này và giữ chặt ở một nơi khác miễn sao lòng mình đủ thanh thản cho những lần đối mặt ở ngày sau Không cần biết người này cũng chênh vênh ngay từ lúc gật đầu nỗi mơ hồ của người đứng trong làn sương mù buổi sáng chỉ muốn bước chân tiếp theo sẽ đi cùng một người thân thiết đi và cố tin vào một tình yêu bất biến không chút nghi ngờ lẫn nhau! Không cần biết người đó sợ đến mức nào cảm giác ngồi trong đêm thâu chẳng dám nằm xuống vì biết rằng không muốn đứng lên nữa tại sao yêu một người mà không thể tựa vai vào người đó yêu một người mà phải học cách đứng một mình trong chiều gió nhìn hơi ấm cứ cạn dần đi... Khi ta chọn người này và trả lại người đó về trong ý nghĩ hoài nghi... (và nỗi hoài nghi như thế nào chắc có lẽ chỉ riêng mình ta biết!) NGƯỜI NÀY VÀ NGƯỜI ĐÓ III Nguyễn Phong Việt Khi ta không chọn người này và cũng không chọn luôn người đó ta chọn người kia - người mà chưa bao giờ hiểu rõ về cuộc đời ta... Ta chọn một người không liên quan gì đến những đau đớn đã đi qua ta chọn một người tin vào tình yêu của ta là duy nhất ta chọn một người mà mỗi tiếng cười khi gặp ta đều thật sự hạnh phúc ta chọn một người biết nhắc nhở ta luôn nhìn về phía trước dù bão dông vẫn là người bạn đồng hành... Khi lòng người đổi thay mới hiểu hết giá trị của mong manh ta thật sự sợ hãi nếu phải nghe những câu nói: - tại sao ngày đó chúng ta lại đến với nhau được nhỉ? - tại sao ngày đó chúng ta không dừng lại dù chỉ một giây phút để tự hỏi? - tại sao ngày đó chúng ta không ngăn lại yêu thương kia khi biết mình đang tập nói dối? - tại sao ngày đó chúng ta cứ nghĩ tình yêu có thể làm thế giới thay đổi? mà không hề biết rằng đó chỉ là những ngây ngô... Ta chấp nhận trả giá nhưng làm ơn đừng bắt những người khác trả giá dùm ta ta không chọn người này nên hãy để người này đừng ray rứt đừng sống trong chịu đựng để bàn tay chết lạnh đi từng ngón đừng thanh minh với cuộc đời rằng tình yêu đó bao dung là cần thiết đừng mỉm cười khi lòng không muốn mỉm cười chút nào hết có được không? Một lần thôi ta nên (dối lòng) phủ định tất cả những ước mong để người đó biết đợi chờ là vô nghĩa để người đó tự học cách đứng lên dù trái tim đã tan vỡ để biết nhận ra ta không phải là người duy nhất tốt với người đó để thoa son mà bàn tay đừng run lên trong lặng lẽ những nghiệt ngã của khóc thầm! Ta chọn người kia là ta trân trọng một đời sống bình thường sẻ chia những bình yên đầy háo hức nếu lỡ có làm đau nhau thì biết cách tha thứ được không cho phép ai chạm vào những tổn thương đã cạn khô nước mắt cần phải khóc cho điều gì nữa đây? Những lựa chọn trong cuộc đời luôn nghiêng về hướng đắng cay ta đủ hiểu biết nhưng chẳng bao giờ chấp nhận sao không uống cạn một ly nước rồi nhìn vào đáy ly để tìm một giọt nước có thật sự dễ dàng không? Có thật sự tìm thấy được giọt nước hay chỉ là hình dáng của giọt nước mắt ta vay từ yêu thương? RE: ...Sưu Tập Thơ... - Vũ Thiên Di - 15-08-2012 HÃY ĐỂ CHÚNG TA ĐƯA NHAU VỀ (Nguyễn Phong Việt) Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơ hãy để chúng ta đưa nhau về... trong thương nhớ... Có lẽ không ai muốn nhắc về ngày mai lần nữa có lẽ khoảnh khắc này là thứ còn lại sau tất cả có lẽ nên mỉm cười để cảm ơn một phần duyên nợ có lẽ nên dành cho những cơn mưa tối tìm về trên vòm cây than thở và chúng ta chỉ giữ lại bình yên... Hãy để chúng ta đưa nhau về như một thói quen rồi từ mai sẽ từ bỏ... rồi từ mai có thể người sẽ đi về cùng ai đó... rồi từ mai một trong hai chúng ta phải học lại cách bày tỏ... rồi từ mai biết rằng còn quá ít niềm vui được xếp dưới đáy cuộc đời vốn nhiều đau khổ... làm sao mới tìm thấy được nhau trên con đường này? Hãy xắn tay áo cao lên một chút để chạm vào cái lạnh đêm nay vén tóc cho vành tai mà nghe rét buốt chúng ta cần hôn nhau như lần đầu biết hôn mà vẫn cười khúc khích cho phép mình nhìn thấy cả quãng đời vào một giây phút để dù mai sau có đánh mất vẫn biết cách tìm lại trong giấc mơ! Hãy để chúng ta đưa nhau về như những ngày xưa trong tim vang tiếng chuông gió mỗi bước chân đều có một giọt sương nhắc nhở mỗi tiếng cười đều có một vì sao cùng rạng rỡ như thiên đường... Đừng trách gì và cũng đừng ủi an hết con đường này sẽ đến con đường khác biết thế sao chúng ta vẫn muốn dừng mãi nơi con đường đang bước biết thế sao chúng ta vẫn muốn hoán đổi tương lai thành kí ức biết thế sao chúng ta cứ phải tự nhủ mình đừng khóc khi khoé mắt rung lên... Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng im vì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nói vì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổi kể cả khi cần phải đánh đổi một phần đời... Hãy để chúng ta đưa nhau về dù là tận xa xôi*... * Hãy chọn con đường dài nhất để bước đi bên cạnh nhau khi chúng ta không thể biết yêu thương kia tan vỡ vào lúc nào! (SG, 17/12/2008) RE: ...Sưu Tập Thơ... - lanhdien - 27-08-2012 Nụ hôn đầu Lần đầu ta ghé môi hôn Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang Vườn xanh cỏ biếc trưa vàng Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông Trên môi ta vạn đóa hồng Hôn em trời đất một lòng chứa chan Tiếng cười đâu đó ròn tan Nụ hôn ngày đó miên man một đời Hôm nay chợt nhớ thương người Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh Trưa vàng cỏ biếc vườn xanh Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa. Trần Dạ Từ RE: ...Sưu Tập Thơ... - lanhdien - 27-08-2012 bài nhân gian thứ ba ở chỗ nhân gian không thể hiểu cây đã về xanh đôi mắt mưa sớm hôm lênh láng niềm chia biệt đêm tối nào như nước thủy triều? ừ thôi năm tháng rồi xa lắc ta cũng rồi trong nấm mộ sâu chiều mưa đi khuất, người sao khuất? em hiểu vì đâu chim gọi nhau. ở chỗ nhân gian không thể hiểu tôi biết buồn em giăng núi sông ngày nghiêng vai xuống đôi vai nhỏ nghe lá reo mừng những ngón son. ừ thôi trí nhớ rồi như gió đêm thổi từng cơn qua biển đông em vui áo lụa mềm lưng phố có động lòng thương kẻ cuối đường? ở chỗ nhân gian không thể hiểu tôi gửi trong người những hạt sương xót nhau mai mốt về đâu đó đều thấy hồn tôi trên cỏ hoang. ừ thôi môi đã là môi khép chẳng hẹn trăm năm cũng tận cùng. đêm qua có kẻ cuồng điên khóc em bảo tôi: ồ sao trẻ con! ở chỗ nhân gian không thể hiểu tôi với người chung một trái tim. du tử lê RE: ...Sưu Tập Thơ... - Hồ Yên Dung - 12-09-2012 Chổng mông trông người Hoàng Lộc quần thủng đít ngó trời, trán vùi xuống gối mẹ phá lên cười thấy anh nằm chổng mông bảo: chỉ mình mi mẹ nuôi còn chưa nổi em út làm gì-đừng con, đừng trông! con một, nhà nghèo-anh quá cô đơn quá lắm thứ cần tới người chia sẻ cứ nằm chổng mông từng khi vắng mẹ nhưng chổng kiểu nào, mẹ cũng chẳng sinh thêm mẹ nuôi một anh ra ngày lớn khôn kể mấy mươi năm thôi nằm kiểu ấy nghi hoặc người xưa nói lời xằng bậy chớ thế nằm nào là thế- trông - em? ba bảy mối tình lầm lỡ qua nhanh để buổi em về chín mùa thơm thảo bỗng hóa trẻ thơ- ngu ngơ, khờ khạo anh lại ưa nằm thế nằm chổng mông như phép mầu- rất kì diệu linh thiêng hễ anh vừa chổng mông, là em vừa ghé anh muốn nói một điều riêng với mẹ: con chổng mông nằm để trông tình! dễ buồn cười không? (em cười anh?) anh vẫn chùm hum mỗi khi nhớ quíu khổ gã đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi mặt úp, lòng xanh, mông chổng- trông người! |