Thi Ẩm Lâu
...Sưu Tập Thơ... - Phiên bản có thể in

+- Thi Ẩm Lâu (https://thiamlau.com/forum)
+-- Diễn đàn: Tửu Lầu (https://thiamlau.com/forum/forum-5.html)
+--- Diễn đàn: Thi Ẩm Lâu (https://thiamlau.com/forum/forum-6.html)
+--- Chủ đề: ...Sưu Tập Thơ... (/thread-124.html)

Pages: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16


RE: ...Sưu Tập Thơ... - TieuChieu - 18-12-2010

GIỌT NẮNG
Huy Trụ

Em
Suốt đời bắt giọt nắng trên tay
Ngỡ bắt được
mà không bắt được
Giọt nắng phía sau
em lại tìm phía trước
Em quay đầu
giọt nắng đã tàn phai.



Em
Mê hồn trước những giọt nắng mai
Cái giọt nắng mỏng mềm như cánh bướm
Em đâu biết nắng trên đồng trên ruộng
Nhắm mắt rồi, đom đóm cứ bay theo.

Như suốt đời
Em
Đuổi bắt tình yêu
Muốn ghì chặt để riêng mình ấm nóng
Nhưng tình yêu
có khác gì giọt nắng
Đậu giữa tay mình
Lại rớt xuống tay ai……..


RE: ...Sưu Tập Thơ... - Ngạo - 08-01-2011

Xuân ý

Hồ Dzếnh



Trời đẹp như trời mới tráng gương

Chim ca tiếng hát rộn ven đường

Có ai bên cửa ngồi hong tóc

Cho chảy lan thành một suối hương

Sắc biếc giao nhau, cành bắt cành

Nước trong, hồ ngợp thủy tinh xanh

Chim bay cành trĩu trong xuân ý

Em đợi chờ ai, khuất bức mành?

Giữa một giờ thiêng tình rất đẹp

Mắt buồn và rất... rất thanh thanh

Mày ai bán nguyệt, người ai nhỏ

Em ạ, yêu nhau chết cũng đành



Bài thơ đẹp quá ^^


RE: ...Sưu Tập Thơ... - lanhdien - 12-01-2011

Kỳ Nữ
Tác giả: Đinh Hùng

Ta thường có từng buổi sầu ghê gớm
Ở bên Em – ôi biển sắc, rừng hương!
Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm
Em đến đây như đến tự thiên đường

Những buổi đó, ta nhìn em kinh ngạc
Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly
Ôi mắt xa khơi! Ôi mắt dị kỳ!
Ta trông đó thấy trời ta mơ ước
Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước
Cả con đường sao mọc lúc ta đi
Cả chiều sương mây phủ lối ta về
Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ

Ta run sợ, cho yêu là mệnh số
Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau
Vì người em có bao phép nhiệm mầu
Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc
Ta đặt em lên ngai thờ Nữ Sắc
Trong âm thầm chiêm ngưỡng một làn da
Buổi em về, xác thịt tẩm hương hoa
Ta sống mãi thở lấy hồn trinh tiết
Ôi cám dỗ! Cả mình em băng tuyết
Gợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân
Ta gần em, mê từ ngón bàn chân
Mắt nhắm lại, để lòng nguôi gió bão
Khi sùng bái, ta quỳ nâng nếp áo
Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm
Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm
Chưa tội lỗi đã thấy tràn hối hận
Em đài các, lòng cũng thoa son phấn
Hai bàn chân kiêu ngạo dẫm lên thơ
Ôi vô lương! Trong một phút không ngờ
Ta đã muốn trở nên người vô đạo
Tất cả em đều bắt ta khổ não
Và oán hờn căm giận tới đau thương
Và yêu say, mê mệt tới hung cuồng
Và khát vọng đến vô tình, vô giác
Hỡi Kỳ Nữ! Em có lòng tàn ác
Ta vẫn gần – ôi sắc đẹp yêu ma!
Lúc cuồng si, nguyền rủa cả đàn bà
Ta ôm ngực nghe trái tim trào huyết
Ta sẽ chết, sẽ vì em mà chết!
Một chiều nào tắt thở giữa môi hôn

Ta hái trong em lấy đoá hoa hồn



RE: ...Sưu Tập Thơ... - lanhdien - 14-01-2011

Tương Tư
nguyên sa


Tôi đã gặp em từ bao giờ

Kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya

Kể từ gió thổi trong vừng tóc

Hay lúc thu về cánh nhạn kia?



Có phải em mang trên áo bay

Hai phần gió thổi, một phần mây

Hay là em gói mây trong áo

Rồi thở cho làn áo trắng bay?



Có phải mùa xuân sắp sửa về

Hay là gió lạnh lúc đêm khuya

Hay là em chọn sai màu áo

Ðể nắng thu vàng giữa lối đi?



Có phải rằng tôi chưa được quen

Làm sao buổi sáng đợi chờ em

Hay từng hơi thở là âm nhạc

Ðàn xuống cung trầm, mắt nhớ thương



Buổi tối tôi ngồi nghe sao khuya

Ði về bằng những ngón chân thưa

Và nghe em ghé vào giấc mộng

Vành nón nghiêng buồn trong gió đưa



Tôi không biết rằng lạ hay quen

Chỉ biết em mang theo Nghê Thường

Cho nên cặp mắt mờ hư ảo

Cả bốn chân trời chỉ có em.






RE: ...Sưu Tập Thơ... - lanhdien - 18-01-2011

Tạm Biệt Huế
Thu Bồn

Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
Chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu
Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
Mặt trời vàng và mắt em nâu

Xin chào Huế một lần anh đến
Để ngàn lần anh mãi nhớ trong mơ
Em rất thực nắng thì mờ ảo
Xin đừng lầm em với cố đô

Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền
Nón rất Huế nhưng đời không phải thế
Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

Nhịp cầu cong và con đường thẳng
Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu
Con sông dùng dằng con sông không chảy
Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt
Hải Vân ơi xin Người đừng tắt ngọn sao khuya
Tạm biệt nhé với chiếc hôn thầm lặng
Anh trở về hóa đá phía bên kia.



RE: ...Sưu Tập Thơ... - rêu - 20-01-2011




BÊN CẦU HÁT QUẠNH
Tác Giả : Cao Văn Tam



Đứng bên cầu hát quạnh
Nghe mưa bụi qua hồn
Mới hay thu trở lại
Chiều đã vàng phố xưa…


Giờ này hoa quỳnh nở
Đêm thị trấn ngân ngơ
Có hồn anh theo nhỏ
Tình vẫn nồng hoang sơ


Sương phất trên tiếng sóng
Trong tim kẻ bạc đầu
Đêm thâu tình vẫn đợi
Một người từ xa xôi…




RE: ...Sưu Tập Thơ... - Dự Long - 24-01-2011

Những phút xao lòng

Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã lấy chồng

Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn

Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn)

Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút xao lòng

THUẬN HỮU



RE: ...Sưu Tập Thơ... - lanhdien - 29-01-2011

Tiếng Việt
(Lưu Quang Vũ)


Tiếng Việt gọi trong hoàng hôn khói sẫm
Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm
Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre.

Tiếng kéo gỗ nhọc nhằn trên bãi nắng
Tiếng gọi đò sông vắng bến lau khuya
Tiếng lụa xé đau lòng thoi sợi trắng
Tiếng dập dồn nước lũ xoáy chân đê.

Tiếng cha dặn khi vun cành nhóm lửa
Khi hun thuyền, gieo mạ, lúc đưa nôi
Tiếng mưa dội ào ào trên mái cọ
Nón ai xa thăm thẳm ở bên trời.

"Ðá cheo leo trâu trèo trâu trượt..."
Ði mòn đàng dứt cỏ đợi người thương
Ðây muối mặn gừng cay lòng khế xót
Ta như chim trong tiếng Việt như rừng.

Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói
Vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ
Ôi tiếng Việt như đất cày, như lụa
Óng tre ngà và mềm mại như tơ.

Tiếng tha thiết, nói thường nghe như hát
Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
Như gió nước không thể nào nắm bắt
Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.

Dấu hỏi dựng suốt ngàn đời lửa cháy
Một tiếng vườn rợp bóng lá cành vươn
Nghe mát lịm ở đầu môi tiếng suối
Tiếng heo may gợi nhớ những con đường.

Một đảo nhỏ xa xôi ngoài biển rộng
Vẫn tiếng làng tiếng nước của riêng ta
Tiếng chẳng mất khi Loa thành đã mất
Nàng Mỵ Châu quỳ xuống lạy cha già.

Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
Tiếng tủi cực kẻ ăn cầu ngủ quán
Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời.

Trái đất rộng giàu sang bao thứ tiếng
Cao quý thâm trầm rực rỡ vui tươi
Tiếng Việt rung rinh nhịp đập trái tim người
Như tiếng sáo như dây đàn máu nhỏ.

Buồm lộng sóng xô, mai về trúc nhớ
Phá cũi lồng vời vợi cánh chim bay
Tiếng nghẹn ngào như đời mẹ đắng cay
Tiếng trong trẻo như hồn dân tộc Việt.

Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi
Như vị muối chung lòng biển mặn
Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.

Ai thuở trước nói những lời thứ nhất
Còn thô sơ như mảnh đá thay rìu
Ðiều anh nói hôm nay, chiều sẽ tắt
Ai người sau nói tiếp những lời yêu ?

Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya ?
Ai ở phía bên kia cầm súng khác
Cùng tôi trong tiếng Việt quay về.

Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mắc nợ
Quên nỗi mình quên áo mặc cơm ăn
Trời xanh quá môi tôi hồi hộp quá
Tiếng Việt ơi tiếng Việt xót xa tình...


RE: ...Sưu Tập Thơ... - Ngạo - 11-02-2011

"Nghĩa tình của cha"
(Xuân Miền)

Công Cha cao tựa núi non
Dài sông, rộng biển - cho con nên người.
Cha cho con nụ cười tươi
Dành cho con cả cuộc đời, tương lai.

Dạy con: "Nhận rõ đúng sai
Ân tình, nhân nghĩa, dũng tài, hiếu trung.
Rộng lòng, độ lương, khoan dung
Gái, trai chí lớn - chớ dùng mưu ma.

Hiểu nhiều, biết rộng, nhìn xa
Đừng quá thiển cận - khó qua khổ nghèo.
Sóng to phải vững tay chèo
Chớ ham danh lợi mà gieo oán thù.

Bốn mùa đông, hạ, xuân, thu
Trong êm, ngoài ấm cho dù khó khăn.
Lỡ lầm phải biết ăn năn
Đừng huênh hoang cũng không nhăn nhó hoài.

Sống hôm nay - để ngày mai
Công to, việc nhỏ miệt mài cho xong.
Khổ đau nên để trong lòng
Nước mắt chớ chảy thành dòng - ướt my.

Gia phong, nền nếp duy trì
Sẻ san cơm, áo những khi người cần.
Thương người như thể thương thân
Kính trên, nhường dưới - góp phần, chung lo.

Gia đình - xã hội - sao cho
Vẹn tròn, hạnh phúc, ấm no, trong ngần" ...
Đời Cha sâu nặng nghĩa ân
Phận làm con nguyện muôn lần khắc ghi.

VT.23h00.T2.24.08.09 - 05.07.Kỷ Sửu.


RE: ...Sưu Tập Thơ... - 1t2u3a4n - 19-02-2011

Lôi về nhớ lại tí big green
Trích dẫn:
Thơ Olga Becgon!



Tôi chỉ vô tình biết đến Olga Becgon qua mấy câu thơ người đã từng đọc và từng chép cho tôi, những dòng thơ mang âm hưởng 1 nỗi đau đớn, tiếc nuối ngọt ngào, đến nỗi mỗi lần nhớ, tôi ko khỏi cảm thấy ngậm ngùi, tưởng chừng như ko thể nào lặp đi lặp lại. Nó giống như 1 vết thương vừa lên da non...

Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát ngây thơ một thời thiếu nữ
"Ngôi sao cháy bùng trên sông Neva...
Và tiếng chim kêu mỗi buổi chiều tà..."

Sao đêm nay, tôi lại nhớ đến những dòng thơ này? Những dòng thơ của Olga Becgon...

Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bây giờ anh có lý
Dù chuyện xong rồi, anh xa cách thế.
Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa...



Lại là 3h30 sáng, lại giống như bao giấc mơ khác của tôi....

Không Ðề


Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát ngây thơ một bài thiếu nữ
"Ngôi sao cháy bùng trên sông Nhêva
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà"

Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bây giờ anh có lý
Dù chuyện xong rồi, anh xa cách thế
Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa.

Lớp trẻ lớn lên giờ lại hát theo ta
Lại nhắc lại vị ngọt ngào thuở trước
Vẫn sông Nhêva chiều tà ánh nước
Những nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh?



Không đề

Anh hãy trở về trong giấc mơ em
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh
Anh một thủa như cuộc đời như chim như nắng
Như tuổi thanh xuân như hạnh phúc vô bờ

Anh bây giờ đã ở rất xa
Khoảng cách bao la xoá nhoà hình dáng
Chỉ còn lại trong tim nắm tro tàn ảm đạm
Chẳng thể nào cháy lửa nữa đâu anh
Chỉ mình em có lỗi, chỉ mình em
Vì đã vội buông anh ra quá sớm
Vì vẫn sống trái tim đầy kiêu hãnh
Ôi lòng khát thèm chẳng thể nào nguôi

Anh hãy trở về trong giấc mở em
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh
Anh một thủa như cuộc đời như chim như nắng
Như tuổi thanh xuân như hạnh phúc vô bờ


Không đề

Rồi những người từng chửi bới ngợi khen
Rồi những người từng yêu mến hờn ghen
Đều buồn bã đến mồ tôi vĩnh biệt
Mỗi người ném một hòn đất xuống huyệt
Cú ném cuối cùng của những bàn tay
Nhưng riêng anh xin đừng đến nơi này
Anh một thủa từng tặng tôi trời đất
Từng cho tôi khổ đau và hạnh phúc
Không, dẫu chết đi rồi, tôi cũng chẳng cần đâu
Chút ân huệ cuối cùng tay anh đem trao
Hãy để nỗi đau cho người sống
Tôi muốn mình tốt nhất chìm xuống
Trong những lo âu, bực bội, lỗi lầm
Trong những điều trống trải, tối tăm ...


Không nói


Em vẫn sống như ngày xưa từng sống
Vẫn vui đùa, vẫn hát, vẫn cười vui
Khi hè về đêm trắng vẫn dạo chơi,
Vẫn ngắm Nê va những chiều ráng đỏ

Bởi nỗi buồn thời gian đã xoá
Và tình yêu thành kỷ niệm xa xăm.
Em đã quên, vâng em đã quên anh...
Anh đối với em không phải là duy nhất!

Xin đừng giận, bởi đó là sự thật
Em không muốn dối mình, và không muốn dối anh.
Tình yêu qua như làn gió mỏng manh
Trong chuyện đó chẳng phải em có lỗi.

Đừng trách em là người mau thay đổi
Bởi tình yêu chỉ đến một lần thôi
Tất cả những gì năm tháng đã cuốn trôi
Sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại....



Mùa lá rụng


Mùa thu ở Moscow, người ta thường treo những tấm biển dọc đại lộ, với dòng chữ "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"

"Nếu em hiểu tình yêu là chiếc lá xanh tươi
Chắc em sẽ hiểu nỗi đau mùa lá rụng"
(Becxonop)



Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Matxcova, lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời,
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ


Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai đang cô độc trong đời
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"


Ôi trái tim, trái tim một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang trong mưa gió
Khẽ rung lên bên khuôn cửa sổ sáng đèn


Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược môt mình
Tôi có thể yêu ai? Ai làm tôi vui sướng?
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"
Nhắc suốt đường, cũng chỉ bấy nhiêu thôi


Nếu không có gì ao ước nữa trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
Anh từng ở đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm bạn cũng không?


Tôi chẳng hiểu vì sao cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn
Anh-con người không vui, con người bất hạnh
Anh - Con người cô độc quá trong đời


Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm, mọi điều đều phải đợi

Diu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Mưa thầm thì rơi mãi lúc chia ly
Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong sáng ngời chớp loá...


Anh hãy cố vui lên dù con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...
Tôi ra ga, lòng lạnh lẽo như xưa
Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt


Tôi không thể nói cùng anh đến hết
Vì bây giờ còn biết nói gì thêm!
Cái ngõ nhỏ con con đã tràn ngập màu đêm
Những hàng cây dọc đường càng thấy trống
"Tránh đừng động vào cây,
mùa lá rụng..."


Nói chung, thơ Olga Bergolz là như vậy... Tôi cũng ko hiểu vì sao tôi ko thể đọc nhiều cùng lúc thơ tình của bà. Tôi chỉ thấy đâu đây 1 niềm đau xót ko thể nào xoa dịu. Làm sao xoa dịu khi người trong cuộc đã nói với những câu thơ như thế:

Đừng trách em là người mau thay đổi
Bởi tình yêu chỉ đến một lần thôi
Tất cả những gì năm tháng đã cuốn trôi
Sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại....
Nỗi xót xa trong tình yêu của con người, nói sao cho hết, nói sao cho vơi. Năm tháng cứ đi qua, con người tiếp tục sống. Mỗi cõi lòng dường như đang ẩn tận trong sâu thẳm mỗi con người những điều thầm kín. Olga Bergolz có cái hạnh phúc được chia sẻ tấm lòng với tất cả, được giãi bày với mọi người. Nhưng, trong 1000 thiếu phụ, 1 vạn phụ nữ, mấy ai có thể giãi lòng như thế. Chỉ còn thầm kín những nỗi xa xót năm tháng ko thể nào vơi như những vết thương ko hề khép miệng...