Đông Ca
* Bài thơ viết cho M
Ở đây hạnh thắm nên mai nhạt
Về đấy sen tàn lỗi cỏ hương.
( Khuyết Danh )
Tháng giêng nhớ rét ngày tháng chạp
Nhớ mùa đông lén dưới áo em nằm
Ai thắp nến lên từng bông mai nở
Chỗ em về nhỏ xuống giọt dung nhan.
Người ta nói rằng hoa mai nở vào cuối đông để báo hiệu cho khởi đầu của mùa xuân. Chính trong cái lạnh giá tê buốt ( có đôi khi kèm cả tuyết rơi) của mùa Đông kia khiến cho hoa mai càng thêm đẹp và tỏa hương, vì thế nên chăng người xưa đã coi hoa mai là tượng trưng cho khí phách kiên cường trước nghịch cảnh, cùng với Trúc và Cúc, Mai được xếp vào Tuế Hàn Tam Hữu...
Không biết tại sao tôi lúc nào cũng nghĩ hoa mai thiên về màu trắng nhiều hơn màu vàng, thích thú hoa mai trắng bởi nét thanh tao, tịch mịch trong giá lạnh kia hay là vì bởi phảng phất cái vẻ đẹp hoài cổ?
Yêu là thế, thích là thế! Nào cần gì đến lí do, nào cần gì phải rạch ròi nó là Mai hay Mơ hay là Hạnh gì đó mà người ta muốn phân loại cơ chứ? Đôi khi những thứ chỉ mong manh trong cảm nhận cũng đủ khiến người ta quay quắt và day dứt. Những nét đẹp trực diện đâm xoáy thẳng vào tâm hồn người ta thì kiểu nào cũng đẹp cả. Chẳng ai so bì nó như thế này hay thế khác làm gì.
Đối với tôi cuộc đời này là một giấc vô thường, mỗi cuộc đời không thể đo đếm dài hay ngắn, nhiều hay ít mà nó chỉ gói gọn trong một sát na hơi thở. Thế nên con người đến là để làm hoa của đất và để trổ hương. Nếu đã có những khoảnh khắc như vậy có phải chăng gọi là bất biến!