Câu chuyện đầu năm Tân Sửu

Page :   1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53
RE: Câu chuyện đầu năm Tân Sửu
by   Tuý Trào  at   Tue, 16 Feb 2021 15:35:35 +0000

CHO ĐI RỒI NHẬN LẠI...

Tôi giận quá!. Đến bây giờ, tôi mới nói ra sự thật, vì sắp không thể kiềm chế được bản thân. Cô ấy đã bị hiểu lầm rất nhiều. Cô ấy luôn giúp đỡ người khác nhưng chẳng ai giúp đỡ cô ấy. Thẩm chí, người ta còn ghen với cô ấy. Hôm trước, cô ấy đã bị chính người đồng nghiệp của mình bôi nhọ. Hắn cho rằng cô ấy đã tuyển dụng sai và tỏ ra quá tốt với nhân viên mới.

Tháng vừa rồi, họ có tuyển dụng người mới. Cô ấy bị vu khống là đã yêu anh ta. Những kẻ dèm pha đã lăn nhục cô ấy. Thật ra, bọn họ chỉ muốn lên giường với cô ấy thôi. Bọn chúng là đầu trộm, đuôi cướp. Nghề nghiệp của chúng tôi là thu hồi các khoản nợ khó đòi. Một đám đàn ông đang ức hiếp một cô gái.

Số tiền mà cô đã góp vào và làm ăn chung với họ không thể rút ra. Dù có rút ra, thì cũng chỉ bằng một nửa.

Đến bây giờ, cô ấy mới biết mình bị ghanh ghét bởi chính người bạn thân. Hắn ta là gay mà. Cho đi rồi, có nhận lại đâu???

-----------------------------------------------------------------------

NẾU NGƯỜI TA ĐẶT CAMERA TRONG NHÀ CHỊ THÌ SAO?

Sao chị lại đặt camera trong nhà người ta để quay lén người ta đếm tiền?. Đó là số tiền tiết kiệm, được trả bằng mồ hôi và nước mắt. Chị làm như vậy là không đúng. Chị lấy cái quyền gì để kiểm soát người khác?. Nếu người ta đặt Camera trong nhà chị thì sao?

Chị làm như vậy thì sẽ chẳng có nhân viên nào dưới trướng chị tiếp tục làm việc, nghiên cứu và cống hiến. Nguyên tắc: "Không tin thì không dùng". Chị không có lòng tin vào người khác, thì chị đừng sử dụng họ. Chị đang lạm dụng quyền lực để làm chuyện phi pháp. Dù chị có tháo camera, chị cũng không thoát khỏi mối hoài nghi về tôi ăn cắp. Nếu người ta mất tiền, thì chị là kẻ tình nghi đầu tiên. Chị phải chịu trách nhiệm.

Chị chỉ muốn chứng minh người khác dở hơn chị. Mục đích của chị rất nhỏ mọn. Điều chị làm không mang lại lợi ích lớn lao. Chị đúng là đồ trẻ con.

Chỉ vì người ta đi làm không nói chuyện, không kết bạn xả giao,..chị đã làm điều phi lý đó. Thói nịnh bợ đã khiến chị thích nghe xu nịnh nhiều hơn. Chị muốn mọi người phải nịnh hót chị hả?. Ăn nhiều thì mập, xu nịnh nhiều thì thích nghe nịnh bợ từ người khác.

Đi làm thôi mà.....Đồ điên....

RE: Câu chuyện đầu năm Tân Sửu
by   Tuý Trào  at   Wed, 17 Feb 2021 17:06:34 +0000

TẠI SAO LẠI THẢ PHẠM NHÂN???

Anh không thấy sao?. Tình hình dịch bệnh ngày càng diễn biến phức tạp. Chúng ta phải ân xá, sau đó là đặc xá. Và, theo quy trình là làm ngược lại. Nhà tù trống?. Chúng ta sẽ tiếp đón những phạm nhân mới. Họ là những tội phạm trộm cắp, hành hung, và những tội xâm phạm đến quyền sở hữu tài sản.

Nhằm để giải phóng trại giam, chúng ta đã khẩn thiết xin chính quyền cho phép thả thêm nhiều người nữa, để có chỗ trống. Chúng ta sẽ đối diện với thách thức mới.

Các nhà tù không thể xây lên, bởi vì nó sẽ lấn chiếm bệnh viện. Trong tình trạng hiện nay, bệnh viện lại cần hơn. Tuy nhiên, số lượng người được thả cũng mắc bệnh và sẽ chết. Ông trời sẽ thay thế chúng tôi. Ông trời là công bằng. Khi pháp luật không thể mang công bằng đến cho loài người, thì ông trời sẽ làm điều đó. Còn sao nữa?. Có tranh cãi gì không?.

Chúng tôi đã quá mệt mỏi và đã chán với lũ phạm nhân cũ. Chúng tôi cần một chút thay đổi cho bộ óc thoải mái hơn. Những người phạm tội trộm cắp trong kia là những người không vượt qua nổi bản thân mình. Nhu cầu sinh lý và cấp thấp đơn thuần không được thoả mãn. Họ mang tội vì họ là con người. Xong rồi, chúng tôi lại thả họ ra  để họ đối mặt với dịch bệnh. Một lần nữa, ông trời  lại phán xét rằng ai đáng sống?.

Chúng tôi làm việc của chúng tôi và chúng tôi cảm thấy hãnh diện, khi dịch bệnh không có ở nhà tù. Hy vọng là điều này không sai.

RE: Câu chuyện đầu năm Tân Sửu
by   Tuý Trào  at   Thu, 18 Feb 2021 15:13:25 +0000

MỘT CEO XA CÁCH...

Đó là một CEO xa cách. Tôi còn nhớ rất rõ trong trí nhớ mơ hồ của mình. Ông ta là một người khá kín tiếng, ngồi trên một chiếc xe hơi màu đen, khoát trên người một bộ com-lê thẳng thớm. Dáng đi của ông ta thấp thỏm, với cái lưng dài và còng xuống. Ông ta có vẻ khắt khổ, hơn là một người khắc kĩ.

Không ai thích ông ta, vì không ai muốn lại gần. Mỗi khi ông ta phát biểu, chúng tôi cảm thấy mất tinh thần, và đồng loạt mệt mỏi. Không ai muốn nghe ông ta phát biểu thêm một chút nào nữa. Một vị trợ lí của ông ta thét lớn: Nào, ông hãy thư giãn đi!...

Ông ta là vị CEO mới của Tập đoàn chúng tôi và là người kế nhiệm những tàn dư còn sót lại sau mấy trận đình công, và sự sụt giảm doanh thu. Ông ta không chỉ là một CEO tệ hại, mà còn là một kẻ cô độc. Một người không biết tạo động lực, và niềm vui cho người khác. Không ai có thể đồng lòng để vượt qua thử thách trước mặt. Sự kết nối giữa chúng tôi là không có. Có khi, chúng tôi cảm thấy khí quản của mình như bị cháy. Bởi vì, ai cũng kêu ca về thu nhập, doanh số, mức thưởng, đòi hỏi một sự cải tổ và phát triển. Chúng tôi đều là những kiện tướng còn sót lại sau cuộc khủng hoáng kinh tế công ty, vì vậy, chúng tôi cần một CEO biết kết nối.

Chúng tôi vẫn còn thấy ông ta ăn cơm một mình và không hề có giao tiếp với con người. Chúng tôi không hiểu ông ta nghĩ gì, và bằng cách nào ông ta lại vào đây. Cho đến khi, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, và vui vẻ khi thấy ông ta xin từ chức, vì không thể cải tổ được công ty.

Đến một ngày nọ, chúng tôi gặp phải một CEO biết cười, người biết tạo động lực, luôn có những kế hoạch cụ thể, và tư duy lạc quan,..., chúng tôi đã lấy lại được sức mạnh tập thể. Ông ta đã cải tổ cả bộ máy trong đó, có chúng tôi, vì sự thành công và phát triển của công ty.

Bây giờ, chúng tôi mới biết không có kế hoạch nào cụ thể bằng tự loại bỏ chính mình. Chúng tôi cũng hiểu vì sao có rất ít người cười với chúng tôi.

Cuộc sống mà! Tiền hơn nụ cười. Muốn cười thì hết tiền.

RE: Câu chuyện đầu năm Tân Sửu
by   Tuý Trào  at   Fri, 19 Feb 2021 15:52:48 +0000

TÔI YÊU NHẠC NHẸ....

Tôi là nhạc sĩ. Tôi thường xuyên thức trắng đêm để sáng tác ra những bài hát. Đôi khi, tôi bị mũi đốt đến phải nhập viện vì sốt siêu vi trùng. Một người phải chịu đến hai căn bệnh nan y khó chữa là bệnh Gout và tiểu đường đồng thời.

Một ý tưởng thoáng qua trong đầu lúc đường huyết giảm, nhưng tôi lại không có công cụ để ghi nhận. Sau đó, tôi đã quên nó, vì đường huyết tăng. Chứng lãng trí đang cản trở hoạt động sáng tác của tôi. Tôi chưa có một ngày rãnh rỗi để đi du lịch cùng người thân, và bè bạn. Tôi tự nhốt mình trong nhà để sáng tác.

Tôi có một tình yêu nồng cháy với một cô gái. Trai thời chiến, gái thời bình. Mỗi người mỗi cảnh. Tôi khó giải bày tâm sự trong lòng. Có lẽ, hooc mon của tôi ít hơn, nên tính nam không biểu lộ một cách mạnh mẽ. Tôi rụt rè. Vì thế, tôi không được yêu thương. Đối với cô ấy, tôi không hấp dẫn và tôi không có hình thể sáu múi. Tôi lại còn nghèo. Tôi sống tiết kiệm nên tôi càng xa cô ấy nhiều hơn. Tôi chọn cách xa cô ấy thay vì tôi xa lầy vào đóng nợ. Hoocmon ít khiến tôi hèn. Tôi nhìn cô ấy như một đứa trẻ khao khát tình thương, và bị người đời vu oan là "kẻ quấy rầy", "đứa phá rối", "thằng bám váy phụ nữ, "tên dê xồm",...Tôi hiểu và chấp nhận trong thời bình này. Bởi vì, tôi cũng hiểu nỗi khổ của phụ nữ. Các nàng sợ già và chỉ mong muốn cuộc sống của mình tốt hơn. Những cô nàng hoocmon ít thường chọn style kiểu "bà thím". Trong khi, những cô nàng có hoocmon cao thì luôn thích trang điểm, chụp hình, váy ngắn, váy dài, khoe hình thể,...Không ai lên án và bắt giam họ. Bởi vì, đó là thời bình. Mỗi giới tính có nỗi khổ riêng. Đàn ông nếu không thoát khỏi hoocmon mình thì có lẽ bị ở tù. Đàn bà nếu không thoát khỏi hoocmon mình, thì bị bệnh và có thể sanh con quái thai, dị hình, mắt mù, thuỷ não,..sức khoẻ không tốt, ảnh hưởng tính mạng,...

Bây giờ, tôi đã tu thiền và muốn lìa xa ái dục. Hoặc chí ít, là không mật thiết với đàn bà. Tôi muốn sống ở nơi đồng lúa trên cao. Khí hậu mát mẻ quanh năm, và tôi không thích bon chen. Tôi sẽ sáng tác nhạc.

Người như tôi thì bị cho là hết thời. Nếu bạn đụng chạm tôi, thì bạn quá kiêu ngạo và côn đồ...

Cuối dòng tâm sự này, tôi muốn gửi gắm đến bạn một vài niềm vui nhỏ trong năm nay để bạn luôn tươi cười.

RE: Câu chuyện đầu năm Tân Sửu
by   Tuý Trào  at   Sat, 20 Feb 2021 00:35:50 +0000

BẠO HÀNH NƠI CÔNG SỞ...

1. Nhân viên dưới quyền đã khen những ông Sếp, bà Sếp của họ vì thành tựu tự lập công ty riêng của mình. Từ đây, họ có thể thay thế vị trí Giám đốc sau nhiều năm nhẫn nhịn. Họ đã khen công ty tư nhân của Sếp cũ họ. Các công ty với Văn Phòng nhỏ luôn đạt mức doanh thu lớn hơn Các Tập đoàn_Họ đã từng nói như vậy...

2.Những Lãnh đạo ma mãnh đã phê phán kịch liệt thói chủ nghĩa cá nhân, và làm việc độc lập. Họ nói rằng mọi người cần phấn đấu trong vấn đề kết nối. Họ đã phát hành sách, viết giáo trình và bàn giao cho tất cả mọi người. Họ yêu cầu mọi người phải đọc sách về chủ nghĩa tập thể và nêu cao tinh thần kết nối. Hôm qua, có người bị sa thải vì anh ấy đã đọc sách này...

3. Các bình hoa di động của công ty đã chủ trương không bận váy ngắn, và phải bận quần dài bó sát chân. Giày cao gót sẽ biểu tượng cho nét đẹp người phụ nữ. Điều này làm tôi nhớ lại lời nói của chủ tịch Bắc Triều Tiên: "Quần là cho đàn ông bận..."

4. Các nhân viên nữ nói rằng mình đã sai lầm trong công việc, nhưng cần được bỏ qua. Lượt bỏ không phải là một khái niệm mới...

Page :   1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53