Gần đến 20/11.Topic này nhiều người tìm kiếm nhỉ! Dù là hình thức nhưng vẫn lôi lên cho có phong trào!
Bảng đen phấn trắng lạ sao
Như đời đen - trắng hai màu khác chi
Học trò trên mặt lắm khi
Sa tăng - thánh thiện cùng ghi một dòng
Bục giảng bao bận lắng lòng
Nghe từng trăn trở lặng trong bước thầy
Theo từng nhịp thở tháng ngày
Vui buồn vương lại hôm nay đã nhiều.
Cây sao vẫn nhắc mỗi chiều
Em đem tung những tin yêu lên trời
Thả mơ ước khắp mọi nơi
Một thời bướm rộn hoa cười hồn nhiên.
Tiễn em một chặng đường êm
Con đò đến bến dịu hiền quay lui
Hai mùa mưa nắng ngậm ngùi
Cứ đưa lũ lượt bao người sang sông
Tình thầy ôi rộng mênh mông
Nào ai có thể đếm đong cho tường
Học trò rẽ vạn nẻo đường
Mấy ai thăm lại mái trường thuở xưa?
Nặng mang cái nghiệp đò đưa
Tâm thầy mãi vẹn một mùa trăng thiêng
Soi đời một bến truân chuyên
Vẫn tràn ngập ánh bình yên trong lòng.
19.11.2010
Góp vui chương trình
Cô ơi!
Con về thăm lại trường xưa
Cây bàng đã cỗi bóng thưa mất rồi
Vẫn lời giảng dạy trên môi
Mà Cô con đã mất rồi nét xuân
Nhớ xưa cô giảng ân cần
Khuyên lơn bảo bọc mỗi lần con hư
Nhớ xưa cô kèm dạy tư
Nắn từng nét bút cộng trừ nhân chia
Nhớ xưa cô thức canh khuya
Chấm từng vết lỗi, rọi tia sáng đời
Cô ơi con nhớ cả đời
Công cô dạy bảo nên người hôm nay
Lớp xưa vẫn bục giảng này
Vẫn bụi phấn trắng nhẹ bay sân trường
Chút tình con gửi cô thương
Chẳng phải quà cáp, chỉ dường ý tâm
Mong cô sức khỏe phong lâm
Nuôi dạy con trẻ , sóng gầm tương lai
Cô ơi trọng trách trĩu vai
Tóc dường chấm phá cả hai sắc màu
Ngạo
Cô giáo và em
20 tháng 11 năm 1991
sân trường
bóng nắng nghiêng nghiêng
có cô bướm trắng
vô duyên
bay hoài
cho nên
mắt phải trông ra
cho nên
Cô thấy
thấy và…
lặng im…
Thầy Tu
Tên của thấy thật lạ
Tên chi mà tên Tu
Thấy giảng về mùa thu
Chê hồn con cục đá
Viết vẽ vời bậy bạ
Rách cả mùa thu vàng
Thế rồi đến năm sang
Con lại đi xin chữ
Nghe thầy kể Thế Lữ
Rùng mình nỗi Nhớ Rừng
Nước mắt chợt rưng rưng
Ừ tại con tuổi cọp
Cơm áo thời ngoi ngóp
Chữ xuýt tuột tầm tay
Bất chợt ông bụt gầy
Trao con niềm hy vọng
Từng lời giảng còn đọng
Ơn thầy lớn biết bao
Bên trời gió lao xao
Con biết thầy còn nhớ
Thằng Cao Nguyên họa nợ
Trót yêu nghiệp văn thơ
Thân cù bất cù bơ
Nay đã nên người lớn
Ngạo
Bà mẹ..Tự nhiên viết mà nước mắt cứ trào ra dù rằng tóc đã 2 màu chả kém thầy khi xưa.
Xưa tôi xuýt thất học nếu không có thầy vừa nuôi vừa dạy, vừa răn đe, để tôi không lạc lối khi bước vào đời với nổi ám ảnh ghê gớm về đàn bà./.
HNhu có một bài thơ cũ:
BỤI PHẤN.
( Kính tặng các thầy, cô, ngày 20/11 )
Một thời bụi phấn bay nghiêng.
Hạt rơi bục giảng, hạt xiên tóc thầy.
Hạt thì ngủ gục hiên tây.
Hạt thì lêu lổng tối ngày rong chơi.
Hạt thì chỉ thích thảnh thơi.
Nghêu ngao ca hát suốt thời học sinh.
Hạt thì học, cứ lình phình.
Ba chìm, bảy nổi, chỉ rình giấu phao.
Hạt thì bay tít trời cao.
Ngồi trên mây trắng ào ào làm thơ.
Chỉ một hạt bụi bơ vơ.
Đậu lên mi mắt làm mờ mắt cay.
Chiều nay bụi phấn nhớ thầy.
Trở về chốn cũ, trường gầy, thầy xa.
Bây giờ ngồi cất lời ca.
Tặng thầy bụi phấn, mắt nhòa mưa rơi
Bụi phấn ơi, bụi phấn ơi.
Biết bao bụi phấn ngang đời bay xiên.
( 22/11/09 - HNhu )
Ba và con
Kính tặng Ba yêu quý của con, 20/11/2002
Sáu mươi tuổi ba còn làm thầy giáo
Ngày ngày vui cùng trẻ đầu xanh
Học trò ba như chim chích trên cành
Sớm chiều đến ríu ran gian nhà nhỏ.
Ba dạy Toán, dạy cả môn Anh ngữ
Những bài giảng ngày xưa Ba từng dạy các con
Từ bàn tay ba, nét chữ vẫn tròn
Nét nhân cách của một đời nhà giáo.
Hết bài học rồi. Học trò Ba ngồi đó
Giống con ngày xưa, chăm chú lắng nghe
Ba hóa thành ông tiên trong truyện cổ
Vung đũa thần ban phát những ước mơ.
Nối nghiệp Ba con trở thành cô giáo
Trước học trò con mang bóng dáng Ba
Tay cầm phấn viết sao cho tròn chữ
Truyện cổ năm nào, con kể lại, say sưa…