Rất cảm ơn bạn @LanPhuong đã tham gia thảo luận. Những lời vàng ngọc của bạn, Phiêu Dao đã từng nghĩ qua. Song, nếu Phiêu đứng giữa thanh thiên bạch nhật, tự nhận mình sai thì e rằng các bác trong diễn đàn này không chửi Phiêu Dao, mà họ chửi "cái quần" thì chết Phiêu. Hi hi...
Rất cám ơn bạn đã cùng tham gia thảo luận. Phiêu Dao đánh giá rất cao vì sự theo dõi, có tính phản biện mạnh mẽ, trực tiếp, thẳng thắn, quyết liệt và điều quan trọng hơn cả là giúp Phiêu Dao thoát khỏi cảnh ngộ "tự nói chuyện một mình", nhân gian thường gọi:"Mắc thằng bố" đó!
Aristoteles-triết gia người Hy Lạp cổ nói rằng: "Thầy đã cao quý nhưng chân lý còn quý hơn thầy". Thật vậy, chân lý mới là cái ta tìm kiếm, tin tưởng và đi theo. Chứ không phải tư tưởng của một ai đó. Tranh luận giúp chúng ta đi lên. Điều này thật cao quý biết bao!. Trong diễn đàn này, Bạn thật cao quý biết bao!. Love you
Song, để phản biện lại. Phiêu Dao vẫn tiếp tục câu chuyện về "cái quần đùi". Nhân vật chính trong câu chuyện là Ngạo Thế Cuồng Sinh(Thôi! Lần này, nhân vật chính là Phiêu Dao, để khỏi mích lòng với ai)
Phiêu Dao lên chùa, cắt tóc đi tu, quyết chí xuất gia, nương nhờ cửa Phật. Sau khi trở thành người xuất gia chốn cửa chùa, Trụ trì ngôi chùa thấy rằng Phiêu có tài may vá quần đùi, nên ông đã giao việc may vá quần đùi của cả chùa cho Phiêu. Mỗi sáng, Phiêu ra chợ mua vải về, để may quần đùi cho các sư thầy trong chùa. Trong lòng Phiêu khoan khoái vô cùng...
Bổng dưng, một hôm nọ, trời nổi cơn giông, sấm chớt đùng đùng, giá chỉ may, vải vóc tăng nhanh đáng kể. Việc hoàn thành một cái quần đùi là vô cùng khó khăn.
Ta gọi đó là lạm phát do chi phí đẩy, giá vải tăng làm cho giá của cái quần tăng. Nhưng lạm phát quần đùi này chỉ xảy ra trong khuôn viên chùa, nơi chỉ có một lượng người nhất định, một nhu cầu nhất định
Giả định rằng: có 10 người trong Chùa, mỗi người chỉ mặc 1 cái quần đùi. Tuyệt nhiên, không chồng 2 cái. Trong năm, Chùa không nhận thêm người xuất gia mới. Phiêu Dao hoàn toàn có khả năng tạo ra 10 chiếc quần đùi trong năm đó.
Như vậy, ở đây, không có cầu kéo
Trong giới hạn khuôn viên chùa, nơi có một lượng người nhất định, nơi có một lượng cầu xác định, không tăng không giảm thì không có cầu kéo, chỉ có chi phí đẩy mà thôi!
Tuy nhiên, chúng ta có thể dễ dàng nhận thấy: "Đó là thị trường hoàn hảo, nơi cung và cầu có tính cân bằng". Sự ổn định mang tính lý thuyết này không tồn tại ngoài thực tiễn. Giả định, Phiêu Dao không sản xuất quần đùi để bán cho 10 sư thầy mà cung cấp ra ngoài trần ai thế tục. Đây là một câu chuyện hoàn toàn khác. Thị trường của trần ai thế tục luôn là "thị trường bất hoàn hảo". Thực tế, cầu luôn cao hơn cung, do dân số tăng dẫn đến nhu cầu cần mặc quần gia tăng chẳng hạn.
Có phi lý chăng khi gắn cụm "chi phí đẩy" với " không cầu kéo"?-Thưa không phi lý, nếu nó được áp dụng cho thị trường hoàn hảo, trong khuôn viên chùa, có 10 sư thầy, mỗi thầy chỉ mặc một chiếc, không chồng thêm cái thứ 2
Vậy tóm lại, cụm từ "chi phí đẩy" nên đi với "cầu kéo" trong trường hợp thị trường bất hoan hảo
Một khi lạm phát do chi phí đẩy phát sinh, khiến cho hàng trăm doanh nghiệp không trụ vững, khiến cho hàng nghìn công ty phá sản. Dẫn đến việc Cung nhỏ hơn Cầu, cộng thêm việc dân số luôn tăng theo hàng năm, làm cho cầu kéo quần tăng giá

pd