Category : Bình luận
Về một bài thơ của Việt Nữ Kiếm
Tác giả : Tường Vân
Lời bình về bài thơ Dối trá của Việt Nữ Kiếm.
Có vạt tóc buồn vây qua tay anh
Đôi môi ưu tư muôn điều chưa nói
Đôi tay yếu đuối, ánh mắt mong manh
Nép vào ngực anh hối tội .


Mới đọc câu đầu người ta đã có thể giật mình thảng thốt. "Vạt" - chỉ còn một phần, "tóc" - tín vật hẹn ước khi chia xa, "buồn vây" không chỉ riêng mình mà còn lây "qua tay anh" thì hỏi sao không lây tới người đọc?!


Em đôi mươi
anh hơn em đôi mươi .
Ta cười cho nhau trong bao dổi hờn bất chợt
Em thôi vô tư
Níu tay anh ra khỏi vùng quá khứ
( Ngỡ rằng )
Anh thôi mong đợi ... người xưa .


"cười cho nhau" - không biết ý chị là gì mà sao tôi hình dung là cái cười mỉm chiếu lệ, cái cười chua chát...


Ta yêu nhau cùng nhau dối lừa
Ta thương đau vì một người xưa
Lo chi mau sợ tình bỏ cuộc
Thôi yêu thôi khỏi bỏ lòng thừa .

Ta yêu nhau cùng nhau dối mình
Nắm tay đi ngược đời chinh vinh
Con tim yêu đã về mộng ước
Đôi mắt cay không dám ngước nhìn

Tóc em buông dài
Anh tóc dần phai
Tình là duyên không hẹn nợ
Ta cách nhau hai nhịp thở
Anh khác em từ bao lo âu
Em xa lạ anh trong bao mong nhớ
Cách xa chỉ bằng độ dày cộng tóc
Mà yêu trong đơn côi .

Thương cho nhau mình buông nhau thôi
Ta yêu nhau không cần chung đôi
Em yêu anh - còn chất ngất
Anh yêu em - buồn nhớ xa xôi .


Còn gì bi thiết hơn?

Có vạt tóc buồn vây qua vai anh
Xin anh lắng nghe em điều muốn nói
(Trời ơi ... thêm lần tôi là khổ cho anh
Ai bắt tội đâu mà yêu nhau nông nổi ! )


Khó khăn lắm mới có thể quyết định. Khó khăn gấp trăm lần để có thể nói ra. Và sẽ khó khăn gấp ngàn lần để làm được điều đó. Thế nên lại...


Nép vào lòng anh một tối
Nghe đời bão động lao xao
Nép vào lòng anh không nói
Ngẩn ngơ yêu hơn hôm nào .

Yếu đuối riêng em hối tội
(Biết hồn đôi đứa xanh xao )
Cúi xuống mà nghe lòng đau
Cúi xuống mà nghe chìm sâu .


Một bài thơ nặng nề viết trong một tâm trạng dằn xé khiến người đọc chỉ có thể im lặng, chỉ có thể chia sẻ bằng cách ngồi cạnh bên.

Bài thơ này rất lạ về phong cách. Không chán chường như Tửu Thi, không hoa mỹ như Thiếu Văn, nhưng cái đau thì không kém chút nào. Một dáng dấp riêng của Việt Nữ Kiếm mà giờ đây tôi mới thấy yêu!

Xin được một lần nghiêng mình trước chị. Cảm mến trước con tim đầy những vết thương và một nghị lực mạnh mẽ nhằm xoa dịu những vết thương đó. Trước chị, tôi thấy những nỗi đau của tôi nhẹ nhàng đi, chỉ là những vết xước...

Không dám bình luận, chỉ là những cảm xúc của riêng tôi khi đọc bài thơ này.