RE: Truyện Ma và Chuyện kể về Ma
Nhược Thủy > 25-11-2011, 07:50 PM
Ý tưởng gây cảm giác mạnh với bạn đọc, chọn ngôi nhà ma trên đèo Prenn làm bối cảnh để chụp ảnh áo dài trắng, vốn đã được khai thác thơ mộng, thường trên đường lá me, hay với xe đạp, là của nữ hoạ sĩ P đã dẫn chúng tôi đến ngôi nhà ma ấy.
Áo dài trắng trong không gian lạnh lẽo, ghê rợn hẳn cũng gây những ấn tượng chưa có bao giờ. Nhưng để thuyết phục cô người mẫu 18 tuổi thoạt đầu không dễ dàng. Cô gái sợ hãi cái không khí rờn rợn và ánh sáng thâm u của ngôi nhà trên dốc đèo ấy. Cuối cùng cô đồng ý với điều kiện cùng đi từ 4 người trở lên.
Gần hết một ngày, buổi chụp cũng hoàn tất, PQ nhiếp ảnh gia, designer PT và tôi theo sát cô qua từng căn phòng, hành lang vắng lạnh của ngôi nhà. Ánh sáng thật, không dùng flash vừa đẹp vừa bí ẩn. Căn phòng ở tầng hai, bên cửa sổ nhìn xuống rừng thông, trần nhà vẫn còn cái lỗ thủng, nơi 30 năm trước cô gái tự tử đầu tiên gác ngang thanh gỗ để buộc dây thừng treo cổ buông mình xuống. Cái sân gạch đã phủ rêu, nơi cô gái thứ hai gieo mình năm 19…Buổi chụp trong yên lặng, PQ bỗng ít nói, anh chỉ ra hiệu bằng tay khi muốn người mẫu xoay người hay chuyển động theo ý mình.
Trên đường về lại Đà Lạt sau buổi chụp. Cô người mẫu choàng áo khoác ngồi im lặng trong xe, cô khác cái tíu tít ngày thường. Nữ họa sĩ PT hỏi: “Sao thế?“. Cô gái chỉ trả lời: “Em thấy sao sao ấy!“.
Tháng 7 là mùa mưa. Mọi thứ ở Đà Lạt đều ẩm ướt, lạnh lẽo. Tôi bảo PT: “Em quái thật, chả ai có ý tưởng chụp thời trang trong nhà ma cả.”. PT cũng chỉ khẽ cười im lặng. Cô là stylist có tên tuổi ở Sài Gòn.
Buổi tối, giọng PQ nghe là lạ trong điện thoại, nó cũng khác thường: “Anh và chị PT qua phòng em coi hình, qua gấp!“.
50 pô ảnh lần lượt đi qua chầm chậm trên màn hình chiếc Mac - Apple. Gương mặt người mẫu, ánh sáng, bố cục, khung cảnh đều ổn trừ con mắt. Tất cả đều không tròng đen, nó trong suốt,… như mắt thỏ và khóe miệng người mẫu hình nào cũng phảng phất một nét cười gằn ghê rợn.
Và con mắt ma đang nhìn mình…