RE: Event: Mênh mông tình buồn
Vô Thường > 06-05-2013, 07:15 PM
Họa Phong ( Tùy hứng )
Anh tên là Họa Phong có nghĩa là một bức tranh đầy gió...
Lần đầu tiên gặp anh tôi đã cảm thấy anh là một người rất đặc biệt. Một người con trai có đôi mắt màu nâu giống như màu cà phê anh hay gọi, thứ nước uống mà trước giờ tôi chưa từng thích bỗng trở nên ngon hơn từ khi tôi biết anh.Chính xác là tôi quen bức tranh của anh trước, một bức tranh đơn giản là hình một cốc cà phê đang bốc khói nhưng nó sinh động lạ khiến tôi có cảm giác những gợn khói li ti trong bức tranh đang phả mùi hương rất dịu. Có điều đã không một ai quay lại cho tới hơn một tháng sau, anh tới, khuôn mặt có vẻ hốc hác đi so với lần đầu tiên tôi gặp, và tôi đưa trả anh bức tranh...bức tranh mà tôi nghĩ anh đã quên.
Chúng tôi quen nhau như thế và rồi len lỏi vào cuộc sống của nhau một cách tình cờ, anh thường hay lui tới quán cà phê nơi tôi làm thêm và vẽ, thi thoảng chúng tôi nói chuyện vài ba câu không đầu cuối. Cũng có hôm tôi được nghỉ anh dẫn tôi tới những nơi anh thường vẽ, hình như từ khi quen anh tôi mới cảm nhận được hết màu sắc trong cuộc sống, những góc cạnh tôi chưa từng nghĩ tới, những cung bậc cảm xúc rất mới lạ. Cứ như vậy chúng tôi quen có sự có mặt của người kia trong cuộc đời mình, quen cười nói và chia sẻ với nhau rồi mặc nhiên, chúng tôi cho mình cái quyền yêu nhau...Có điều Họa Nhiên không phải là một bức tranh gió thích đứng im, anh chỉ thoáng đến mang lại cho người ta cảm giác ấm áp và một lúc nào đó cũng sẽ rời xa.
Anh đi thật !
Một ngày anh nói anh cần phải đi xa ...
Anh nói tình yêu trong anh đang nhạt nhòa ...
Anh nói phía trước còn quá nhiều điều anh chưa biết và tôi cũng cần quay lại cuộc sống của chính mình...
Tôi đã im lặng và dừng bước trên con đường yêu thương tưởng dài vô tận ấy, nếu những màu sắc trong bức tranh là cuộc sống của anh vậy thì tôi chỉ là một gam màu mờ nhạt, tồn tại nhưng quá khó để nhận ra (:
Có điều anh không biết, những bức vẽ không hình thù mà anh tặng, chúng trở nên giá trị hơn sau khi anh bước đi. Và cả những tin nhắn của ngày chia ly vẫn được giữ nguyên dù bao lần dằn mình định xóa.
Tôi tiếc ..bản thân không phải một họa sĩ như anh, để biến niềm đau thả hồn vào trang giấy, không biết làm cho những màu sắc trở nên run rẩy. Tôi chỉ có thể lặng lẽ ở đây, đứng sát bên lề quá khứ để nhìn lại những dày vò đã qua mà hụt hẫng tới bất lực.
Có lẽ trong quá khứ chúng tôi đã từng yêu nhau, nhưng ngày sau tình yêu đã bỏ rơi cả hai ở chặng đường chưa đích đến.
Anh rẽ con đường của anh
Tôi vẫn đi con đường tôi
Không song song, không cắt nhau cũng chẳng thể trùng làm một.
Cứ như vậy mà lạc xa ...
Cứ như vậy mà lãng quên ...
Hoặc giả có một ngày nào đó, một ngày không nắng, không mưa chỉ có những âm u của mây mù lặng lẽ, tôi gặp lại anh nhưng chỉ là bước qua. Có lẽ tôi vẫn sẽ cười, cười cho một kiếp trước ngoái nhìn nhau 300 lần có lẻ ...và cười cho cả một người xa lạ đã từng quen :")
- Rồi tôi sẽ lại yêu, nhưng là vào một ngày khác ...
Một ngày mưa không rát và không có ai xát muối vào tim ♥