Em
lại một đêm khóc trong niềm tủi hận
thở than với dăm ba câu thơ
trách đời mình lận đận !
yêu làm chi ?
khi số phận trớ trêu?
Anh
biết đêm nay e sẽ khóc rất nhiều
khi nụ hôn anh trao
bờ môi em mặn chát
tiếng e cười xua trời đêm ngột ngạt
buốt tim anh, tan nát mộng vô thường
Em
đâu trách đời chia mỗi đứa một phương
đâu trách con đường chia lối về
người nam - kẻ bắc
đâu trách những buổi ái ân - anh bỗng dưng im bặt
tiếng trẻ thơ vẳng gọi vạt trời xa
Anh
trách cuộc đời sao lắm nổi phong ba
cho ta gặp nhau khi vai anh chùn đầy quang gánh
cho mắt người xưa nhuôm buồn khoảng nắng
cho môi em ngọt đắng vị cuộc đời
cho lòng anh rối bời...
Em
đêm đi về, bóng nhỏ đơn côi
tay nắm bàn tay xua lạnh lùng khoảng tối
miệng nhoẽn cười với bao lời gian dối
"Em không sao -Em vốn dĩ quen rồi....!
Anh ,
phải làm sao đây hỡi cuộc đời
khi tình yêu -hoàn toàn đâu có tội
chỉ tại anh gieo một vần thơ bị lỗi
nên bài thơ buồn vương mắt,
người yêu ơi !
Cô ,
Ba giờ đêm , nhìn khoảng không chờ đợi
anh vẫn chưa về, mê mải những cuộc chơi
con nằm ngoan giấc ngủ say rồi
miệng vẫn cười , rạng rỡ lắm anh ơi
Cô anh và tôi , cũng một kiếp đời
Nhưng tình yêu giữa hai người chỉ một..
Nên có lẽ tôi
suốt cuộc đời
làm người ngu dốt
trả nụ cười về với một hài nhi .
khóc đi
Tôi cứ khóc đi
Uyên Uyên
4.40 am
16.07.12