RE: Câu chuyện cô gái đồng trinh
linhtacua > 30-03-2011, 04:48 PM
Tổng hợp một số cách hiểu khác nhau về bài thơ "Cô gái đồng trinh" của thi sĩ Hàn Mặc Tử.
1. Ôi chao, ghê quá, ôi ghê quá
Cảm thấy hồn tôi ớn lạnh rồi
Ngạo Thế Cuồng Sinh : Mở đầu lão Hàn đã thốt lên cảm thán mà rằng Ghê Quá. Biết ghê cơ đấy.Biết ghê nhưng vẫn hít hà.
Đê tiện nhất : Cái ghê của bác Ngạo là cái ghê trần tục, ghê của ghê tởm. Còn cái ghê của cụ Hàn là ghê trong tư tưởng, từ tâm mà sinh. Ghê từ trong tâm nên Hàn Mặc Tử ghê cho bản thân mình, ghê vì mất một cái gì đó quá lớn, chứ không phải ghê vì cái xác kia đâu.
Longhoaho : Đây là cảm giác của HMT khi có một người láng giềng vừa mới chết. Ngay bản thân mình khi có một người gần nhà chết, mình cũng có cảm giác sợ sợ, huống chi HMT đang mang bệnh trong người, hỏi ai mà không sợ chết?
Lanhdien : Từ trong nội tâm sâu thẳm của mình, Hàn đã ghê sợ khi nghe tin này, nó quá bất ngờ, quá đột ngột. Tương tư ngày nọ, mong ước ngày nọ nay thật sự quá phủ phàng, tâm hồn thi nhân chợt thấy ớn lạnh. Ớn lạnh vì sự ra đi của cô gái còn xanh, ớn lạnh vì lời dèm pha vô căn cứ…
2. "Xác cô thơm quá thơm hơn ngọc
Cả một mùa xuân đã hiện hình.
Thinh sắc cơ hồ lưu luyến mãi
Chết rồi xiêm áo trắng như tinh"
Ngạo Thế Cuồng Sinh : Có ai đi viếng tang mà còn hít hửi xác người đã khuất chăng? Có ai đi viếng tang mà còn bàn luận xôn xao về người chết kiểu, con bé í múp thế,ngon thế mà chết sớm không? Người ta đã chết rồi thì thôi,còn muốn chui vào khám phá. Đừng mang cả một giai đoạn sáng tác lên để nêu bật cái tình trong thơ Hàn.Nguyên bài Cô Gái Đồng Trinh lão Hàn chủ đạo nói về một cái xác thơm tho,mà lão thèm thuồng vì chưa được tận tay sờ mó,bởi nó trinh nguyên và mơn mởn.
Đê tiện nhất : nó chỉ là sự tượng trưng theo kiểu so sánh được Hàn Mạc Tử thi hóa lên thành một thứ ngôn ngữ nghệ thuật của “Trường phái tượng trưng”. Nghĩa là: giữa vật này với vật khác, giữa con người - cuộc sống với thiên nhiên, đều có thể thay thế nhau bằng biểu tượng. Để phản ảnh một cách tương ứng, nhưng dựa vào cảm thụ được phát ra từ các giác quan (gọi là cảm quan), hay từ trong tâm linh. Hàn Mạc Tử đã tương ứng cảm quan mà cảm tác, cho nên thỉnh thoảng ngôn ngữ mơ hồ…
Chopmat : Ngày xưa hay ví "trinh nữ" là "trong ngọc trắng ngà" là vì cái thân thể trong trắng ko sứt mẻ miếng nào của cô gái như viên ngọc ko tì vết. Mùi của cô này (nhưng phải còn sống đấy nhé) là "Thơm mùi trinh nữ" . Trong bài này , ý cụ Hàn cùi là cô đó dẫu đến chết rồi mà vẫn còn trinh (như đầu đề). Nhưng cụ biến thái (xin lỗi biến hóa) cái mùi mè trên cái xác cô ấy để cho nó giựt gưn hơn. Chẳng hiểu khóc thật hay khóc đểu. Nhưng dẫu ngày xưa hay ngày nay đi viếng đám nào có con gái chết trẻ mà khóc viếng câu này chắc bị cả họ nhà nó oánh nhừ như đậu hũ quá.
longhoaho : Đoạn này mô tả bản thân người đã chết, tức cô gái còn trinh. Nhưng vẫn còn để lại một sự lưu luyến trong HMT.
lanhdien : “Băng tâm thanh khiết” Hàn ví von trong luồng xúc cảm của mình bằng một làn hơi nghệ thuật, Cô gái mang làn hương của xuân thì, của sức trẻ, mùa xuân. Sự thanh khiết của cô được tiếp sức bằng sự rung cảm nội tâm mãnh liệt, tạo nên một làn hương thanh cao không thể lấy gì để so sánh. Cái làn hương đó tích tụ lại chứ không tan ra, nó là hiện thân của sự huyền bí, của một đức tin mà Hàn luôn tín ngưỡng. Đó là Đức Mẹ, người mà Hàn tôn thờ và yêu quý. Mỹ Thiện vẫn còn trinh trắng, Hàn khẳng định và muốn mọi người đừng hoài nghi nữa : “chết rồi xiêm áo trắng như tinh”. Cô gái đã chết rồi, chết trong sự uất ức, nhưng cái hoài nghi kia cứ còn dai dẳng. Mùi gì đây? Hương gì đây? Tất cả chỉ là phàm tục và trần trụi về thói đời của xã hội. Đây là nét bay bổng nhất mà từ trong tâm linh Hàn đã tương ứng mà cảm tác nên và nó luôn sống và tồn tại trong khung trời diệu ảo của nghệ thuật tượng trưng.
Thienthai : Nếu không phải là việc hít hà (quả thật, cái từ này rất quá quắt) thì hương thơm ở đây là gì? Sao lại thơm hơn ngọc mà không phải là hơn một bông hoa nào đó??? Theo thiển ý của em, cái thơm hơn ngọc ở đây không phải mùi hương, mà là tiếng thơm, ngọc chỉ về sự trong trắng, đoan chính, tốt đẹp. Nàng đã đánh đổi sự sống để cứu chuộc lấy sự nhơ nhuốc mà người đời dành cho. Nên thơm, là tiếng thơm được chuộc lại, là sự trinh trắng được chuộc lại..
hvn : Chữ "tinh" trong câu cuối trong 4 câu thơ này là một sáng tạo về ngôn ngữ thơ, cũng thể hiện cái chất ma quái huyền hoặc trong thơ HMT. Nàng chết, mà thinh sắc còn lưu luyến trong xác thân, người thi sĩ tiếc nuối đến rơi lệ vì sao thinh sắc ấy không còn mãi trong xác thân người trinh nữ. Mùa xuân là tuổi trẻ, là sức sống thanh tân. Thiếu nữ với hương xuân vừa chớm mà giờ đây chỉ còn là cái xác vô hồn, bất động, bảo sao kẻ có lòng không thương xót.