RE: Topic gửi Link Thơ đề cử
Hồ Yên Dung > 29-12-2013, 02:26 PM
Chuyện người đan áo
_ 1t2u3a4n _
Ngày thu nao bên cửa
Nàng đan áo ngăn mùa
Tay mềm gom hơi ấm
Đợi chờ người phương xa
Mười tâm tư mải miết
Đêm thâu lại ngày dài
Nhớ thương cài thương nhớ
Áo thơm như bàn tay.
Mi quầng khoe nét liễu
Môi xinh nở đóa trà
Một mảnh hoàng hôn rớt
Thu tàn. Đông chớm qua.
Người phương xa chưa lại
Thơ thẩn nàng vào ra
Mười búp son mải miết
Thêu tình hay thêu hoa?
Người phương xa chưa thấy
Lạnh lùng nối lạnh lùng
Từng cơn, từng cơn buốt
Tàn đông, rồi tàn đông.
Một chiều nào hanh nắng
Tóc mây bung lược ngà
Mười tâm tư lỗi nhịp
Hồng nào rơi trên hoa
Phải là người phương ấy
Gõ nhịp trên đường xa?
Mười búp son buông thõng
Chỉ là lời du ca.
Hồng nào rơi trên lá
Hồng nào xuôi trên hoa?
Gió đông thơm mùi áo
Đông thơm mùi ngón tay
Tôi là người du khách
Gom nhặt mang về đây
Lối kể chuyện dung dị nhưng tuyệt đối không có sự dễ dãi trong cách dụng từ, ngược lại, câu chuyện được kể bằng những ngôn từ thật đẹp. Với những bài thơ như thế này thì chỉ cần đọc và cảm nhận đã thấy tuyệt rồi chứ không cần bình giảng gì thêm. Tôi đã thử bình giảng, nhưng tôi cảm thấy bất lực, vì bản thân bài thơ đã quá đẹp, khiến cho mọi lời bình đều có thể trở nên xấu xí. Dù sao tôi vẫn muốn chia sẻ cảm xúc của mình khi đọc bài thơ này một chút.
Tôi thích cái cách tác giả miêu tả người đẹp. Mỗi một câu thơ tả vẻ đẹp của người con gái ấy đều hàm ý tả cả vẻ đẹp tâm hồn lẫn vẻ đẹp bề ngoài.
Tả người đẹp qua bàn tay của nàng:
_ Tay mềm gom hơi ấm
_ Áo thơm như bàn tay
_ Mười búp son mải miết
_ Đông thơm mùi ngón tay
Bàn tay mềm, bàn tay thơm, bàn tay với những “búp son” là bàn tay đẹp. Bàn tay làm việc “mải miết”, bàn tay biết “gom hơi ấm”, đan áo cho người thương là bàn tay khéo, chịu thương chịu khó. Người sở hữu đôi bàn tay ấy là một người vừa đẹp người, vừa đẹp nết.
Tả người đẹp qua những chi tiết khác:
_ Mi quầng khoe nét liễu
_ Môi xinh nở đóa trà
_ Tóc mây bung lược ngà
“nét liễu”, “môi xinh”, “tóc mây” tả người con gái đẹp.
“mi quầng” là do bởi thao thức nhớ mong, bởi mải miết đan áo cho kịp bước chân mùa.
“đóa trà” là đóa thơm tho, thanh khiết, e ấp. “đóa trà” chỉ có thể để miêu tả nụ cười của người con gái đức hạnh mà thôi.
Tả người đẹp qua diễn biến tâm trạng:
_Chờ đợi trong nhớ thương:
“Mười tâm tư mải miết
Đêm thâu lại ngày dài
Nhớ thương cài thương nhớ…”
từ sáng đến chiều tối, từ mùa sang mùa:
[b]“Một mảnh hoàng hôn rớt
Thu tàn. Đông chớm qua…
Người phương xa chưa lại
Thơ thẩn nàng vào ra
Mười búp son mải miết
Thêu tình hay thêu hoa?
Người phương xa chưa thấy
Lạnh lùng nối lạnh lùng
Từng cơn, từng cơn buốt
Tàn đông, rồi tàn đông.”
_ Chờ đợi với bao lần hy vọng như buổi chiều này, khi chợt nghe thấy tiếng vó ngựa xa:
“Một chiều nào hanh nắng
Tóc mây bung lược ngà
Mười tâm tư lỗi nhịp
Hồng nào rơi trên hoa”
Phải là người phương ấy
Gõ nhịp trên đường xa?”
để rồi thất vọng:
“Mười búp son buông thõng
Chỉ là lời du ca”
để rồi thẫn thờ, để rồi nức nở lệ nhòa:
“Hồng nào rơi trên lá
Hồng nào xuôi trên hoa?”
Tôi gọi đây là một bài thơ ngát hương. Hương thơm được đề cập đến xuyên suốt bài thơ. Tôi cảm nhận được hương thơm qua những chi tiết:
_ Áo thơm như bàn tay.
_ Môi xinh nở đóa trà
_ Tóc mây bung lược ngà
_ Gió đông thơm mùi áo
Đông thơm mùi ngón tay
Và trên tất cả là hương thơm tỏa ra từ tấm lòng thơm thảo, từ tình yêu ngát hương trong tâm hồn người con gái đan áo chờ đông kia.
Bài thơ khiến tôi mê mẩn!