Vẫn tiếp bước dài... - Phiên bản có thể in +- Thi Ẩm Lâu (https://thiamlau.com/forum) +-- Diễn đàn: Tửu Lầu (https://thiamlau.com/forum/forum-5.html) +--- Diễn đàn: Thi Ẩm Lâu (https://thiamlau.com/forum/forum-6.html) +--- Chủ đề: Vẫn tiếp bước dài... (/thread-613.html) |
Vẫn tiếp bước dài... - TuuThi - 28-05-2011 chó còn thấm đạo nghe kinh còn ta sao vẫn ngông nghênh thế nào ! cái tâm vẫn động xôn xao cái thân ngũ dục lao đao phận người quán tri thức mỉm môi cười ngã độc tôn, tưởng hơn người rồi đây ngôn pha tà niệm qúa dầy ba tạng kinh điển biết ngày nào thông ! cái xà trước mắt không trông lại lo hạt bụi rớt trong mắt người nhìn qua có vẻ tuệ khơi mà ngay chữ ngộ suốt đời không am ... RE: Vẫn tiếp bước dài... - TuuThi - 02-06-2011 Con đừơng đã đứt không còn lối Lở loét đời nhau những ngậm ngùi Mà ta vẫn múa như con rối ... Vẫn cười , vẫn nói , vẫn lôi thôi ... Chẳng còn con ngõ về, đêm tối Mà bước chân đi cứ chập chờn Cứ ngỡ như lòng còn khấp khởi Nhập nhoà khuôn mặt vẫn tơn tơn Chẳng còn một hướng nào, để với Sao thừa dư qúa một đôi tay Chả biết dấu đâu cơn mệt mỏi Vã đời, lay lứt một đêm say Nuốt tiếng chửi thề trong cuống họng Nghe mùi vị đắng của thanh ba "Mẹ cha mày nhé sao còn ngóng Quên được ? Ừ quên, thật khó là ...." RE: Vẫn tiếp bước dài... - TuuThi - 18-06-2011 Trở về đêm vắng mình tôi Một mình trong cõi luân hồi bao la Khởi đầu tiếng khóc u oa Đi loanh quanh cũng không qua cuộc đời Chưa đi đã đến nơi rồi Một sông một bến một đời đón đưa Đôi lần ướt áo dầm mưa Vai vừa nghe lạnh đã vừa nắng lên Đôi lần hong nắng ngoài hiên Đầu chưa đủ ấm đã liền rớt mưa Đầu sông ngươì hãy còn thơ Cuối sông đã thấy con đò đi xa Một vòng thế giới bao la Vòng đi vòng lại chỉ là vòng thôi Hòn bi lăn khắp đất trời Cũng trong một cõi luân hồi trần gian. Mỗi buổi sáng trong ta đời thẳm lặng, vẫn với công việc của hàng ngày, vẫn với những điều loay hoay không ngừng nghĩ Rồi trưa, rồi chiều và hoàng hôn,đêm đến như bao trùm những gì phủ kín trong tâm hồn ! Có người cho rằng - đêm - là khỏang không gian thinh lặng. Phải, đêm thật bình yên khi giấc ngủ an lành lặng lẽ qua đi. Đêm sẽ chẳng có chut xôn xao với những ai tất bật, mệt nhòai sau một ngày làm việc, và đêm, sẽ thanh thản trôi không đọng lại bất cứ âm thanh gì. Dưng , giữa giấc, chợt giựt mình thức dậy, và thế là đêm trở khác - lạ thường ! đêm bỗng có tiếng từ xa xôi vọng lại. Theo tâm tư, bạn sẽ nghe được tiếng đêm . Quanh quẩn trong giấc ngủ là tiếng thở dài của nỗi lo đang đến, gần gũi hơn là tiếng đập thổn thức của con tìm đang bị dày vò trong nỗi cô đơn. Và tiếng gió rất nhẹ thôi, ghé ngang bên khung cửa sổ. Đêm, chợt nhiên có tiếng - thật tuyệt vời. Đêm, có tiếng bước chân gõ trên đường : rất nhẹ, người bước đi, dường như rất đỗi cô đơn, bóng hắt dài, dưới ngọn đèn đường vàng võ, mái tóc xỏa bay như dấu đi đôi mắt đẫm lệ : buồn Trong chiều sâu của hồn người huyền biến vu vơ, vô hình ,vô dạng... Nhưng cũng có lúc yếu mềm nửa buồn nửa vui lơ lửng. Có khi từ cô liêu buồn tẻ đi đến đắm đuối say cuồng. Nhưng cũng có lúc với tận cùng vời vợi , với u uẩn bâng quơ...Con người phải chăng là như vây ? Là bánh xe lăn quay với con đường vô định! Một sự va chạm nhẹ của cánh bướm đêm vào khối không khí đặc quánh, làm thoát ra hơi thở đang dồn nén. Ngực nhói đau, cơ hồ ngất lịm. Ta vói tay về phía những vì sao chớm hiện ra giữa bầu trời, chấp chới, để rồi buông thõng về phía cỏ buồn. Lá cỏ sắc, trượt nhẹ ngang qua mu bàn tay, để lại một vết xướt mơ hồ. Nghe như muôn vàn nỗi đau từ chốn hồng hoang, từ miền sâu thẳm, lại về. Một chiếc bóng lướt qua, một sự hiện hữu, một sự hồ nghi. Đối diện với màn đêm là bầu trời in trên mặt nước chênh vênh. Đối diện với ta là nỗi lòng trĩu nặng u sầu. Đối diện với tay này là tay kia buốt giá. Đối diện với bây giờ là một quá khứ xa xăm. Một cơn ho nhẹ? hay là tiếng nấc? nghe như nghẹn ngào. Vị mặn từ bên trong lại về với khởi nguồn. Ta không muốn kìm nén, ta không muốn ngăn giòng. Chỉ là tự nhiên, chỉ là vốn dĩ. Theo tiếng gió, đêm thét lên tiếng còi xe cấp cứu . Nhà cạnh bên ầm ã tiếng trẻ con khóc la. Rồi người đàn bà nằm bất động trên cáng thương ,trả lại đời những muộn phiền bất tận. Có phải không ? Ra đi là hết rồi....... Chúng ta nghĩ gì ? "thăm thẳm lặng lẽ " giòng tư tưởng mông lung huyền bí ! Không có sức mạnh nào đương cự nỗi khối ánh sáng từ trong sâu thẳm con người, Ta từ thác lũ thành người, hay từ các bụi mù trời hoá thân ? dĩ nhiên tạo hoá xoay vần, ông bà Cha Mẹ rồi lần tới ta. Xoay trong nhân thế trầm kha. Xoay trong cơn trốt xoay vào vô không ! Chỉ có lá hoa cây cỏ vô tư với Thiên nhiên(,nhưng cũng có loài cây cỏ phải được vung xới ) Con người chúng ta thì có người được tự do nhưng có người thì như chim nhốt trong lồng, Đêm đêm nó thường hót lên những tiếng hót đau thương từ trong tiềm thức. Nhưng người nghe cứ ngở là một điệp khúc vui, có ai hiễu được tiếng hót của loài chim đêm ? Riêng con người có đôi chân đi, nhưng vì tín dụng vì bổn phận vì trách nhiệm, nên họ tự mình khoá mình trong lồng không cửa khoá. Con người cho đến bao giờ mới tự mình cởi bỏ được chính mình cũng như con chim trong lồng kia bao giờ mới biết tự mình mở khoá bay ra ? Đêm có tiếng, đôi khi là oan nghiệt.Ta chợt mong Đêm ngắn lại vĩnh hằng. Đời sống này vốn chỉ là cõi tạm , nên tình yêu rồi cũng chỉ phù du.... RE: Vẫn tiếp bước dài... - TuuThi - 20-06-2011 Các bạn mình giờ đang vui lắm nhỉ Ðâu như ta bền bỉ ôm nỗi buồn Mong hôm nao gặp các bạn thân thương An ủi cuộc đời buồn vơi đôi chút Mấy năm rồi kiếp sống như địa ngục Bước chân ra lại kẻ rập người rình Bao giờ ta mới thấy ánh bình minh Loang tỏa rộng phận mình đương thế hỡi Ðâu sắc đẹp vui tươi hồn hồ hởi Của ngày xưa bối rối những đường tơ Chỉ còn đây một cái xác hững hờ Sống như chết lập lờ bao hư ảo Ta an phận hay là ta khờ khạo ? Ngồi với ngày táo bạo những nghĩ suy Với bóng đêm lệ tràn trụa đôi mi Hỏi con tạo nợ gì xoay ta mãi ? Tội gì đâu với hai bàn tay trắng Bao nhiêu năm vẫn phiêu bạt kiếp người Ta cam tâm dù đời chỉ màu đen Bạc vàng choá say mèn đôi mắt háo Vô tâm say vô tâm càng trơ tráo Nhốt đời ta cao ngạo vẫn chưa thôi Bước chân ta không trói cũng trói rồi Ai thấy chi tiền cười đời ta nát ... Đêm qua lại uống...lại say...lòng bất chợt nhớ về những người bạn. Ngày xưa đó,bạn bè ta trăm đứa,thế mà bây giờ lại vẫn một mình cô độc giữa đêm sầu... Ly rượu đắng ...mình ta cạn chén.Câu thơ vô thường vẫn cứ bập bềnh như thế...nhiều nỗi buồn, chút ít niềm vui.Giữa chốn đời xa lạ,tình đời đảo điên,ta như 1 gã khờ lạc lối đứng bơ vơ.Đời xa lạ...còn mấy người hiểu được nhau đây??? RE: Vẫn tiếp bước dài... - lanhdien - 20-06-2011 Buồn quá thì cuối tuần xuống Biên Hòa chơi đi, than thở làm gì cho mệt chứ hử? RE: Vẫn tiếp bước dài... - chopmat - 20-06-2011 (20-06-2011, 04:56 PM)lanhdien Đã viết: Buồn quá thì cuối tuần xuống Biên Hòa chơi đi, than thở làm gì cho mệt chứ hử? Em thì em vẫn cứ là phục Cậu nhất nhất đấy Túi quần thủ chiếc bu gi, Đầy bình xăng đổ xá gì gian nan. Biên Hòa rồi lại Dĩ An, Buồn thì nhông xuống thở than mệt người. RE: Vẫn tiếp bước dài... - TuuThi - 21-06-2011 (20-06-2011, 04:56 PM)lanhdien Đã viết: Buồn quá thì cuối tuần xuống Biên Hòa chơi đi, than thở làm gì cho mệt chứ hử? Bao nỗi buồn không nói được người ơi Nên mới mượn những lời thơ nhắn gởi Tình đời xa ta khó tầm tay với Như sao trời vời vợi tít mù xa . Nên vẫn viết ngoằn ngoèo những con chữ Vẽ cuộc đời trong hố thẳm hẩm hiu Bóng liêu xiêu nghiêng ngả dáng hao gầy Ta tìm kiếm mỗi ngày buồn cô đọng RE: Vẫn tiếp bước dài... - TuuThi - 28-06-2011 Có một lần ta nép bên áng mộng nỗi nhớ về từ những bước cuồng say biển xa xa phủ bạc đầu con sóng người ở nơi nào , ta mãi vẫn đây . Người đi qua đời ta vừa mới đó Như mây buồn như gió thoảng đưa hương Người đi qua đời tôi người có biết ? Đã có lần... Ta tha thiết yêu thương Đã đôi lần ta ngã bên liếp mộng cành tương tư trổ nhánh xuyên tim gầy vết thương không lành mà ta vẫn sống người ở nơi nào , ta mãi vẫn đây Người ơi!giữa giòng đời trôi mãi miết,ta vẫn lặn ngụp cố vớt hoài những nỗi nhớ.Những nỗi nhớ sao vẫn cứ mãi chất chồng thêm theo tuổi đợi bên trời Người ơi !Người ơi !Cánh sao xưa có còn bay theo gió?hàng sao già có còn nét chữ ngày đó?đã bao năm rồi nhưng nỗi nhớ vẫn đầy ngập đáy tim...cứ mãi trôi bềnh bồng khắp cả bến sông giòng đời... Nơi quán vắng ta vẫn cô đơn một góc...vẫn nhìn trời tô vẽ thêm màu mây...vẫn dệt thơ dưới ánh đèn mờ nhưng giờ chữ yêu đọc không rõ...Người đời đi qua cười chê,khinh bỉ...mặc họ...ta vẫn viết lăng nhăng những lời sâu tận đáy tim...biết rằng đôi vần thơ ngông không không so được với kim tiền,khi mà nhân nghĩa chỉ còn như thổ phấn... Người ơi!Ta chẳng trách người đâu , nhưng rõ ràng đen , trắng ...đời quá nghèo...thân ta thì lận đận... nên lỡ làng cuộc tình tay ba...áo cô dâu một ngày người mặc lên xe hoa...ta vẫn đây...một đời nghe nhói đau lời tình phụ.. RE: Vẫn tiếp bước dài... - TuuThi - 29-06-2011 cõi đêm giấu lại câu thề cõi ngày chôn nỗi tái tê của lòng chút gì có để thương mong chút gì có để luỵ vòng ái ân cõi đêm rót mãi rượu trào say say, tỉnh tỉnh chiêm bao một mình . Con người chúng ta thì có người được tự do nhưng có người thì như chim nhốt trong lồng.Đêm đêm nó thường hót lên những tiếng hót đau thương từ trong tiềm thức. Nhưng người nghe cứ ngở là một điệp khúc vui, có ai hiểu được tiếng hót của loài chim đêm ? Ta cho đến bao giờ mới tự mình cởi bỏ được chính mình cũng như con chim trong lồng kia bao giờ mới biết tự mình mở khoá bay ra ??? RE: Vẫn tiếp bước dài... - Vietnukiem - 03-07-2011 (29-06-2011, 05:26 AM)TuuThi Đã viết: cõi đêm giấu lại câu thề Cho em nhé bờ vai nặng gánh đời Khoác khăn trắng em thêu lời phù phiếm Cho nhau nhé lời yêu nào ngọt lịm Quấn bờ vai mình tẩm liệm lụy trần Không cần biết thực hư đêm vương vấn Bờ vai tình em xin khẩn bình yên Cởi sạch trần gian, phủi trắng oan khiên Đêm buông thả lời triền miên yêu dấu Cho em nhé tình yêu thật đậm màu Em tô vẽ trăng sao vàng suối ngọt Kết chỉ hồng cho hài anh nhẹ gót Đan sợi thương.. dệt thảm lót lưng yêu Cho nhau nhé những điều hoang thần thoại Con suối mây xoay gợn sóng uốn mình Ảo mờ hương bạch lạp niệm lời kinh Đêm bay bổng linh hồn miền cực lạc Cạnh lá vàng có rừng thông xanh ngát Rừng bình yên thơm ngát vị tình yêu Cho em nhé phím đàn rung câu hát Ngón tay tình lùa thác lũ rong rêu |