Thi Ẩm Lâu
Tịnh tâm khúc - Phiên bản có thể in

+- Thi Ẩm Lâu (https://thiamlau.com/forum)
+-- Diễn đàn: Tửu Lầu (https://thiamlau.com/forum/forum-5.html)
+--- Diễn đàn: Ca kỹ phòng (https://thiamlau.com/forum/forum-10.html)
+--- Chủ đề: Tịnh tâm khúc (/thread-403.html)

Pages: 1 2


Tịnh tâm khúc - TieuChieu - 18-03-2011

Hoàng Quốc Bảo, dòng nhạc như chiếc cầu tâm linh nối liền đời thường và nẻo đạo


Xuất hiện sau những Vũ Thành An, Từ Công Phụng, Ngô Thụy Miên một vài năm, và, sau Trịnh Công Sơn khoảng sáu, bảy năm; nhưng nếu lấy con số 10 năm làm thước đo, đếm một thế hệ, thì Hoàng Quốc Bảo là người cuối cùng, lấy được chiếc vé lên chuyến tầu âm nhạc, chung với những tên tuổi vừa kể. Khi chuyến tầu âm nhạc đi khắp cùng đất nước kia, chỉ còn một vài ghế trống.

Tuy nhiên, nếu Trịnh Công Sơn rướn mình, giơ cao ngọn cờ kêu đòi chấm dứt chiến tranh; Vũ Thành An với những bài không tên viết cho một (hay những) cuộc tình tuyệt vọng, Từ Công Phụng với nỗ lực đi tìm vàng son, thuở trước... thì, Hoàng Quốc Bảo, tự những nhát cuốc vỡ đất sáng tác đầu tay, đã cho thấy khuynh hướng xới sâu cõi hư không. Ðời giả tạm.

Ngay với những tình khúc rực rỡ chia ly, nát nhàu thống khổ, ở đâu đó, giữa những hợp âm được nối kết bởi Hoàng Quốc Bảo, vẫn mang tới cho người nghe, cảm nhận muốn vươn, thoát khỏi những trói buộc hạn hẹp của kiếp người. Tham vọng xóa bỏ sự phân biệt hình/tướng. Ðem nhị nguyên đúng/sai, thành/bại, phải/trái... về nhất thể.

Bằng âm nhạc, tự những năm cuối thập niên 60, đầu thập niên 70, họ Hoàng đã thiết lập cho mình (hay cho người), những chiếc cầu tâm linh, bắc qua đôi bờ nhân gian và, lẽ đạo.

Dù không một chỉ dấu, chẳng một tận khai cố tình, bằng cõi tâm tĩnh, lặng, Hoàng Quốc Bảo, với cõi nhạc của mình, đã mặc nhiên mang đến người nghe, những hồi chuông lai tỉnh. Những thời kinh, những câu kệ nhắc gọi chúng sinh, hồi hướng bến giác.

Tính thiền hay lời gọi kêu chúng sinh rời bỏ bờ mê trong đời nhạc Hoàng Quốc Bảo, mỗi lúc, một thêm nồng nàn sở nguyện, bằng vào bản thân, qua những năm luân lạc, quê người, họ Hoàng càng thực chứng lẽ vô thường. Ðời hữu hạn.



“Có lẽ ta về ai biết đâu - Trồng vàng hoa trên núi sương hào - có lẽ trăm rừng xanh trở lại - gọi đàn chim xa mãi về phương nào - có lẽ ta về như giấc mơ - làm dòng sông bôi xóa đôi bờ - có lẽ người hồi sinh trở lại - nhìn cuộc chơi quên bấy lâu nay.”
("Hồ Như")


Khi nghe lần thứ hai câu “...làm dòng sông bôi xóa đôi bờ...” tôi rất muốn hỏi ông, “Hồ Như” là ca khúc được viết thời gian nào? Trước hay sau 30 tháng 4? Nhưng cuối cùng, tôi im lặng. Tôi im lặng vì trong một thoáng mơ hồ, người thanh niên ngồi bệt trên thảm, trước mặt tôi, người thanh niên lúc nào cũng như ngơ ngác, lạc lõng, dường không còn là Hoàng Quốc Bảo. Ông là một người khác. Với tôi, ông không “làm” (tôi nhấn mạnh) “dòng sông bôi xóa đôi bờ” mà ông chính “là” (tôi nhấn mạnh) dòng sông. Và, dòng sông ấy đã “bôi xóa đôi bờ.”

Tôi không hỏi “đôi bờ” trong ca khúc “Hồ Như” của Hoàng Quốc bảo là đôi bờ nào. Tôi không hỏi bởi tôi nghĩ, nếu hỏi, chưa chắc giải thích của ông và cảm nhận riêng của tôi, đã gặp gỡ nhau. Với tôi, đó là “đôi bờ” của biến cố kinh hoàng, điếng tê mới xẩy ra. Còn tưa máu. “Ðôi bờ” với tôi là trong/ngoài một tổ quốc. “Ðôi bờ” với tôi là hai miền tử/sinh mà, con người bị phanh thây, đứng giữa...

DU TỬ LÊ





RE: Tịnh tâm khúc - TieuChieu - 19-03-2011



Nói với mình bằng trăm thương nhớ
Tuổi thanh xuân như giấc ngủ mơ
Tiếng võng đưa vàng trời tháng hạ
Dế giun buồn nằm gọi mưa xa...



RE: Tịnh tâm khúc - hvn - 19-03-2011

Thơ người ta người ta viết sao thì viết chứ cãi tác giả là thế nào nhỉ Huh


RE: Tịnh tâm khúc - hvn - 19-03-2011

(19-03-2011, 01:34 AM)thiennhai Đã viết: ý Nhai là tác giả viết sa chứ không phải xa. Nhưng người nghe nghe thế nào nên có dị bản là xa.

cái này à em :

Trích dẫn:Nói với mình bằng trăm thương nhớ
Tuổi thanh xuân như giấc ngủ mơ
Tiếng võng đưa vàng trời tháng hạ
Dế giun buồn nằm gọi mưa xa...

hi hi, anh tưởng thơ TieuChieu làm cơ 010


RE: Tịnh tâm khúc - TieuChieu - 19-03-2011

(19-03-2011, 12:48 AM)thiennhai Đã viết: "sa" chứ TC? Nhai nghĩ là sa. Hihi

Thật ra TC cũng ko rõ ý tác giả lắm. Ban đầu TC cũng nghĩ là "mưa sa", nhưng tham khảo 1 số lyrics trên mạng, họ đều viết là "mưa xa". Thấy "mưa xa" cũng có ý nghĩa nên TC giữ lại, dù biết rằng chỉ khác nhau cái "sờ mạnh" (s) và "sờ nhẹ" (x), ý nghĩa hai cái này nó rẽ khá xa. 010


RE: Tịnh tâm khúc - TieuChieu - 19-03-2011

(19-03-2011, 01:45 AM)hvn Đã viết: hi hi, anh tưởng thơ TieuChieu làm cơ 010

Không nghe xin chớ "cảm ơn"
Kẻo nhạc sĩ tủi, bắt đền người đăng.Crying


RE: Tịnh tâm khúc - Ngạo - 19-03-2011

Nếu là ta,và với toàn bộ ý nghĩa của bài thơ ta sẽ chọn chữ Xa.Dẫu chữ sa có nên thơ thế nào đi chăng nữa thì nó không nhấn mạnh chữ tình khi dụng


RE: Tịnh tâm khúc - Ngạo - 19-03-2011

Ta ngại bàn về quan và điểm.Với ta thơ chính là tiếng lòng.Và khi ta đọc cảm thụ thế nào thì nói thế ấy.Văn dốt võ dát chả dám bình.^^


RE: Tịnh tâm khúc - 1t2u3a4n - 19-03-2011

(19-03-2011, 08:29 AM)TieuChieu Đã viết:
(19-03-2011, 01:45 AM)hvn Đã viết: hi hi, anh tưởng thơ TieuChieu làm cơ 010

Không nghe xin chớ "cảm ơn"
Kẻo nhạc sĩ tủi, bắt đền người đăng.Crying

Bài hay ta cứ củm ơn
Dù cho ai trách ai hờn sá chi
(nếu ai không trách hờn gì
Cảm ơn càng mạnh đến kỳ... hết hay)

rolling on the floor


RE: Tịnh tâm khúc - lanhdien - 24-03-2011

Nói với mình, bằng trăm thương nhớ
Tuổi thanh xuân như giấc ngủ mơ.
Tiếng võng đưa vàng trời tháng hạ,
dế giun buồn nằm gọi mưa xa/sa


"Mưa sa" hay "mưa xa" thì cũng phát xuất từ tiếng gọi của con dế.

Nếu "mưa sa" cho ta thấy sự hiện hữu trước mắt, thì "mưa xa" là sự chờ đợi, hoài vọng.

"Mưa sa" là động từ:
từ từ rơi thẳng xuống
sương sa
"Đàn bà như hạt mưa sa,
Hạt vào gác tía, hạt ra luống cày." (Ca dao)

cũng có thể hiểu khi mưa sa thì nghe tiếng dế giun hay dế giun cất tiếng gọi khi mưa xuống.Cho thấy đây là sự hiện diện trước mắt, nghe như có tiếng than vãn nhưng được thỏa mãn. Bỡi hạt mưa đã có rồi.

Nhưng nếu lấy câu trên gộp lại thì:

Tiếng võng đưa vàng trời tháng hạ,
dế giun buồn nằm gọi mưa xa


"Mưa xa' ở đây dễ liên tưởng hơn. Suy nghĩ theo lối chủ quan thì ta có khung cảnh mùa hạ, trong cái oi bức của nắng, thì tiếng "xa" lại bật lên mạnh mẽ hơn, giống như một cơn khát, một ước muốn xa xôi nhưng có sẵn trong tiềm thức. Cái nội tâm của từ "xa" mới nghe có vẽ như kém thế hơn từ "sa", nhưng hình như nó lắng đọng hơn chữ "sa" khi nó thuộc về quá khứ. Hạt mưa chưa xuất hiện, chỉ là sự cầu mong, khoắc khoải.

Không biết chữ "Tình" của lão Ngạo và Thiên Nhai nói là gì, nhưng ta thấy tiếng ngân của từ "xa" nó dài và vọng hơn tiếng ngân của từ "sa"


Mình càng dốt ác, nhưng lại bon chen, xí xọn hè hè...