Thi Ẩm Lâu
Ex - Phiên bản có thể in

+- Thi Ẩm Lâu (https://thiamlau.com/forum)
+-- Diễn đàn: Tửu Lầu (https://thiamlau.com/forum/forum-5.html)
+--- Diễn đàn: Tác Văn Lâu (https://thiamlau.com/forum/forum-7.html)
+--- Chủ đề: Ex (/thread-222.html)



Ex - KyYenNhien - 06-01-2011

Hồi xưa xem 500 days of Summer, đồng cảm ghê lắm, từ khúc xao xuyến bồi hồi thuở mới yêu đến khúc vật vã u sầu lúc chia tay. Nhưng có một khúc cứ thấy bứt rứt mãi, là khúc nam chính cùng nữ chính, 2 người bình thản ngồi bên nhau nói chuyện, sau khi chia tay. Mãi về sau này, mới hiểu vì sao.

Có những người trọn đời chỉ yêu một người, và sống bên người đó cho đến giây phút cuối cùng. Có thể đó là hạnh phúc, cũng có thể đó là bất hạnh. Hạnh phúc vì không phải nếm trải nỗi đau ly biệt, nỗi buồn chia xa, bất hạnh vì không thể biết rằng, hạnh phúc trong tay có thể dễ dàng tan biến, tình yêu hóa hư vô một sớm mai, để từ đó biết trân trọng hơn mỗi giây phút bên người yêu dấu.

Tom Hanks nói trong một film nào đấy “I’m going to get out of bed every morning, breathe in and out all long day. Then after a while, I wont have to remind myselft to get out of bed in the morning and breathe in and out.” Có một cái gì đấy, cứ nhảy lên trong đầu, chà đạp trái tim bắt nó đập thật mạnh trước kia, sau bao nhiêu lần bị đè nén, giờ đã cam chịu không còn nhảy lên nữa. Để đến một ngày, nắm tay nói chuyện bên ly cafe, lòng vẫn phẳng lặng như mặt hồ ngày không gió.

Đêm lạnh, kéo cao cổ áo, đi xe qua con đường cũ, chợt lẩm nhẩm “Should auld acquaintance be forgot, and never brought to mind…”

[nhân ngày gió lạnh]



RE: Ex - aydada - 06-01-2011

hix, đọc cái tiêu đề Ex mà lại nghĩ đến cái Exception trong C# choáng


RE: Ex - Cận Nguyệt - 10-01-2011

Viết chẳng cho ai...

Tôi gặp anh khi anh vừa chia tay vợ và đang có một mối tình.
Còn tôi không "vướng bận và tự do" theo định nghĩa của riêng tôi.

Tôi gặp anh khi lơ đãng giữa dòng người nô nức đi xem lễ hội. Trong đám đông ồn ào và huyên náo đó có bao nhiêu người như anh, như tôi _ những mảnh vỡ của sự cô độc.
Để rồi chẳng cần ai giới thiệu, chẳng cần âm thanh, chỉ là sự tiếp xúc của đôi mắt cũng đủ giúp chúng tôi nhận ra nhau.

Hai người lạ nhưng như đã quen nhau từ thuở nào xa xăm lắm.
Thuở anh chưa là anh và tôi vẫn chưa bước chân vào cõi đời này.
Xa xăm và mộng mị.
Ấm áp mà đau đến thắt lòng.

Chúng tôi đến với nhau tự nhiên như hơi thở, không mào đầu, cũng không chút rụt rè giấu diếm về nhau.
Anh bảo: chưa từng có ai hiểu anh như tôi.
Tôi nói: em sợ khi anh nhìn thấy trái tim em.

Để rồi nhận ra chỉ với chừng đó cảm xúc vẫn không thể nào đủ giúp mặt trời và mặt trăng ở cạnh nhau.
Anh quá nặng lòng với quá khứ, nặng tình nghĩa với người tình hiện tại.
Tôi "tự do và không vướng bận" theo định nghĩa của mình.

Và tất cả mọi thứ cảm xúc đã từng trào dâng lên giúp chúng tôi nhận ra nhau, lại trôi về hư không lặng lẽ...
Như chưa từng hiện hữu trong mắt hai ta.
Như những dòng sông cứ mải miết trôi dù biết thế sẽ càng làm xa nhau mãi...

Anh và tôi...không có bắt đầu nên cũng sẽ chẳng bao giờ có kết thúc.
Chỉ biết rằng một lần chúng tôi đã bước qua cuộc đời nhau...
Chỉ một lần và mãi mãi...