Những bài thơ cũ - Phiên bản có thể in +- Thi Ẩm Lâu (https://thiamlau.com/forum) +-- Diễn đàn: Tửu Lầu (https://thiamlau.com/forum/forum-5.html) +--- Diễn đàn: Thi Ẩm Lâu (https://thiamlau.com/forum/forum-6.html) +---- Diễn đàn: Tàng thi viện (https://thiamlau.com/forum/forum-12.html) +---- Chủ đề: Những bài thơ cũ (/thread-219.html) |
RE: Những bài thơ cũ - Hoả Tà Nương - 05-01-2011 Bài thơ cuối cùng (01) Ru tình thôi còn mãi men say Chan chứa câu thơ chết tim này Vần cuối ai đong niềm chua xót Nhớ thương cho mãi em nào hay ... Anh viết tình si hết cuộc đời Vần thơ trút tận đến tàn hơi Thôi thì duyên bạc đành xa mãi Chỉ một mình anh nhớ chơi vơi Bài thơ cuối cùng (02) Bài thơ tiễn biệt sẽ nhoà đi Để phút bên nhau nói được gì Mắt ướt đêm sâu lòng ảo não Ai mang nhung nhớ nối tình si Thôi nhé còn đây tiếng tơ chùng Gửi người xa vắng nỗi niềm chung Khuất dần nhân ảnh hoàng hôn nắng Cho nhớ trào dâng , nhớ mông lung ... Bài thơ cuối cùng (03) "Biệt ly, chia rẽ thả vào thơ" Anh biết nói sao hết bây giờ ? Vẫn cách xa nhau tình ảo mộng Chỉ là nhung nhớ thoảng lòng mơ Thôi vậy ta nuôi giấc mộng dài Tình qua thiên lý dẫu đắng cay Xin em đừng trách người hờ hững Để mãi lòng anh nỗi trả vay Bài thơ cuối cùng (04) Em ấp ôm chi mộng chia ly Tình như ảo ảnh biết nói gì Cách xa muôn dặm anh nào dám Để cuối vần thơ tiếng biệt ly Anh sợ rồi đây lại chia xa Tình trong ảo mộng sẽ nhạt nhoà Vần thơ chua xót thêm dòng cuối Vì biết làm sao tránh phôi pha ... Bài thơ cuối cùng (05) Vần thơ cuối cùng dẫu chờ mong Nếu lỡ rằng anh tắt lửa lòng Thì hãy vùi chôn tình si dại Muốn đời tan hết lạnh tuyết đông Trái tim lỡ trót một vết thương Năm tháng thôi thì sẽ hết vương Vết sẹo tình phơi trong câu kết Rũ mây tàn khuất gió thiên đường Nhưng cố đợi chi đến tình anh Dẫu duyên đã hết , mộng tan tành Dám nào dấn bước thêm lần nữa Anh sợ làm em chết tình xanh Bài thơ cuối cùng (06) Em rót giọt thu chiếu nắng vàng Anh đan mộng đẹp gió chiều sang Nhưng rồi đông tới ta xa mãi Chết hẳn tình si , lạnh khăn tang Để xót bài thơ cuối cuộc tình Ai đem mây xám héo bình minh Nỗi niềm dâng cạn đong trời hận Ôm giọt nhớ thương giữ bóng hình Còn đây vần cuối viết đi em Thơ lệ trăm năm thắm môi mềm Mi ướt ai mong người xa vắng Mắt sầu giăng mắc thảm sương đêm Đừng trách anh chi vội kết vần Câu thơ xa xót hỡi tình nhân Em về vui mộng nào cao lắm Anh bước chân không giữa đường trần ... Bài thơ cuối cùng (07) Một nửa vầng trăng đủ mộng mơ Ân tình thôi gửi nặng bài thơ Gió buồn phiêu lãng miền vô vọng Cho nát tương tư , héo mong chờ Thôi vần thơ cuối cũng đớn đau Viết thêm thêm nữa cũng vương sầu Trời thương anh giữ lòng tan vỡ Niềm nhớ em mang suốt trong nhau ... Bài thơ cuối cùng (08) Anh mang thương nhớ viết vần thơ Để phút mong manh vẫn đợi chờ Câu kết vấn vương hoài kỷ niệm Cho tình mãi thắm dẫu mộng mơ . Thôi bài thơ cuối giọt lệ đong Sao biết thở than nát cõi lòng Cho khuyết vành trăng đêm phiêu lãng Ân tình sao trả hết hoài mong ... Bài thơ cuối cùng (09) Anh góp tình si giữa phố đông Bơ vơ lạc lõng tắt lửa lòng Ôm bài thơ cuối vào cơn mộng Chẳng nhớ, chẳng thương , chẳng mỏi mong . Nửa vành trăng khuyết cũng rời xa Gió cuốn mây trôi sẽ nhạt nhòa Nhắm mắt cho tim trào khao khát Dòng sông năm tháng lặng phôi pha ... Bài thơ cuối cùng (10) Anh góp gió mây, chắt giọt tình Ghi bài thơ cuối nhạt bình minh Ngày anh xa khuất em đừng khóc Đừng để giọt châu thấm môi xinh Cánh hoa thương nhớ có nhạt phai Trăng khuyết bờ mi tiếng thở dài Gió bụi phiêu du đời lãng tử Đây bài thơ cuối viết cho ai Bài thơ cuối cùng (11) Cất bài thơ cuối gửi thời gian Cho mãi tình thơ sẽ nồng nàn Em hỡi tri âm lòng trao tặng Chớ buồn cho úa nét hồng nhan Anh biết lời thơ chứa tình si Nhưng lòng ôm hết những mộng gì Không duyên thôi nhé mình tri kỷ Ngọn gió vành trăng bước chân đi RE: Những bài thơ cũ - Hoả Tà Nương - 05-01-2011 Đêm thu (2)
Đâu rồi ngọn gió mong manh Đâu rồi tiếng hót trên cành nhớ thương Đâu rồi vần điệu tơ vương Đâu rồi - sao mỗi đoạn trường bi ai Đêm thu sương lạt môi phai Tình qua ngõ vắng nhành mai trĩu buồn Lá cành xao xác rơi tuôn Chia phôi một khắc dặm trường cách đôi Thu xưa đi mãi xa rồi Người dưng còn nhớ một người sang sông ... RE: Những bài thơ cũ - Hoả Tà Nương - 05-01-2011 Đêm thu (3)
Đêm thu lệ rớt mong manh Sương thu trĩu nặng qua cành yêu thương Rồi đây mang nỗi vấn vương Rồi đây một bóng dặm trường nhớ ai Gió thu chợt lạt hồng phai Mây thu qua lối một mai lặng buồn Im lìm trong khoảng trời tuôn Vấn vương cho chút vô thường tách đôi Trăng thu đi mãi , đi rồi Lòng ai còn nhớ bóng người bên sông ... RE: Những bài thơ cũ - Hoả Tà Nương - 05-01-2011 Cầu ước (Tặng em dấu yêu) Đếm ngược thời gian nhớ tháng ngày Tặng em luyến ái một vòng tay Tình duyên ta ước câu đầu bạc Anh mãi bên em mộng đắm say ! [21-5-2004] RE: Những bài thơ cũ - Hoả Tà Nương - 05-01-2011 Tình
Tiễn anh đến cuối con đường Tiễn anh những nẻo phong sương đợi chờ Tháng năm tình chỉ là thơ Gió mây phiêu lãng mộng mơ một đời Thuyền tình khắp nẻo dong chơi Bến bờ quên lãng tiếng cười năm nao Xa rồi luyến nhớ dạt dào Sóng buồn sương khói hanh hao đông tàn Những lời mật ngọt xốn xang Giờ đây tuyết phủ miên man trong lòng Ân tình là chút hư không Bến bờ đợi mỏi mòn trông bóng người Âm thầm nuốt ngọc châu rơi Xa xăm liễu rủ lả lơi cung buồn Tháng năm qua lối phong sương Mưa rơi cho nhớ vấn vương tơ chùng Người xưa nay hóa người dưng Người dưng nay cũng lệ mừng trao tay Lá rơi phủ kín vai gầy Khói lam chiều tỏa bóng mây cuối đường Hương xưa man mác vấn vương Bài ca năm cũ nghê thường còn đâu Biết là xa xót trong nhau Tim còn buốt nhói lệ sầu hoen mi Sống mòn thương nhớ chút gì Trăm năm một phút quên đi canh dài Một lần cho mãi phôi phai Một lần cho lỡ oán ai ngậm cười Giấc mơ chỉ giấc mơ thôi Người quay lưng bước vụt trôi tháng ngày Đông buồn xa xót heo may Mình ta nhặt lá thêu đầy trang thơ ... Tập Dạo khúc xuân - 03/1998 - Hoả Tà Nương - 05-01-2011 Bất chợt
Hạt mưa rớt xuống ưu phiền, Cho tôi nghĩ đến một miền đất xa. Mùa đông ở đấy nào qua, Buồn vương trĩu nặng vài ba nỗi buồn. Liễu lơ thơ nhẹ nhàng buông, Cung sầu chợt vướng những luồng tương tư Đêm yên lặng vắng vẻ như Cung đàn héo hắt ngày xưa vọng về .. Chút lãng mạn Chút lãng mạn cho tôi thành thi sĩ, Mấy câu thơ viết nên trọn nỗi lòng. Tiếng hát nào cất lên giữa mùa đông ? Cho tôi thấy trong lòng mình ấm lạ. Ôi thân thương và gần gũi quá, Giọng ca em cho tôi được ước mơ. Mùa xuân đến nồng ấm câu thơ, Tôi mong ước mình sẽ làm điều đó Bằng những gì mà tôi đang có. Là tất cả những dào dạt trong tim, Của sôi động và thêm chút lặng im, Bằng khao khát cùng bao nhiêu tha thiết, Dù đơn sơ hay dẫu là đặc biệt, Trong tâm hồn của một kẻ yêu em. Với nắng, gió, mây, với trăng đêm, Cùng sông suối, núi đồi và biển cả. Rồi sao, sương, muôn vàn cây lá, Bằng thời gian, bằng cả không gian, Kể cả thế giới và vụ trụ vô vàn, Thêm một nửa tôi cùng em một nửa, Và tất cả những gì có thể nữa, Để viết cho em những khúc hát mê say . Rượu xuân
Mưa xuân nặng trĩu vai gầy, Rượu xuân nhấp thử cuồng quay đất trời Tết nào là Tết của tôi, Tết nào là Tết của người cô đơn ? Người vui thi hứng khơi nguồn. Kẻ sầu, ngồi ngắm cho buồn cảnh xuân. Nước mắt của mây
Hạt mưa, nước mắt của mây Có lần rấm rứt những ngày mùa xuân . Bụi mưa trĩu nặng bước chân, Như là mây khóc cho lần gặp xưa. Nước mắt của mây, hạt mưa, Nhẹ nhạng rớt xuống cho mùa xuân sang Bụi mưa là lệ dâng tràn ... Im lặng (Tặng bạn tôi) Mỗi lần gặp nhau là một lần không nói, Cầu từ ấp úng bị chặn bởi đầu môi. Chàng chỉ biết yêu một cách tha thiết thôi Chàng yêu cô gái dịu dàng hai bím tóc Những lần gặp nhau, những lời khó nhọc Mặt đỏ dừ, ánh mắt trao nhau Chàng không nói, nàng cũng chẳng một câu Giữa hai người, một không gian yên lặng Chỉ nhìn nhau, dường như sâu lắng. Sao không nói, chàng ơi chỉ một lời Mà nhìn nhau yên lặng chỉ thế thôi Trong im ắng, thời gian trôi có biết. Nếu ngày xưa Romeo và Juliet Bị cách ngăn bởi hoàn cảnh gia đình Thì chàng - nàng ngăn cách bởi lặng thinh. Chàng hãy nói một lần lời bỏng cháy Với nàng rằng : "Anh tha thiết yêu em!" Nếu ... hãy ... (Tặng bạn tôi) Nếu đã yêu, hãy tin tưởng người mình yêu Đừng suy nghĩ những điều xung quanh nói. Nếu cho rằng người mình yêu gian dối Mà vội tin nhũng hư ảo thị phi Thì xem lại tình cảm đã có gì Đã biết yêu thì hãy nhiều tha thứ Đừng vội vã với nhiều tư lự Đã chắc gì sự thật vậy đâu. Nếu hai người chưa phải là của nhau Đừng áp đặt lòng mình vào người khác. Tâm hồn ta nào đâu phải giấy nháp, Ai viết vào cũng ghi nhận hết sao ? Đã là thị phi thì sẽ thế nào ? Phải hiểu chứ, tại sao vội vã ? Nếu đã yêu, hãy tin tưởng đừng nghi ngờ quá Phải lắng nghe, nhưng chớ nhập tâm Sự thật được chứng minh bằng tháng năm. Thời gian đối với tình yêu như thang thuốc. Nhưng không phải con bệnh nào cũng uống được Thuốc thần tiên là tin tưởng ở chính mình. Đừng ... ! (Tặng bạn tôi) Đừng thất vọng ở những gì mình hy vọng. Có bao nhiêu hy vọng thành sự thật đâu ? Đừng hy vọng những gì có ban đầu, Lúc ta mất sẽ càng thất vọng. Đừng cho rằng những gì nóng bỏng, Không bao giờ, nguội lạnh, bạn ơi ! Và, đừng bao giờ cho rằng mọi thứ trên đời Sẽ dễ dàng hay khó khăn như ta tưởng. Có cơn gió nào chỉ đến từ một hướng ? Buồn hay vui, là ở tại lòng mình ! Tôi yêu em (Tặng bạn thân của bạn thân của tôi) Tôi yêu em, vần thơ không nói hết Được nhũng gì tôi muốn nói với em. Tình yêu tôi như mây gió êm đềm, Như ánh trăng dịu dàng toả sáng. Tình yêu tôi dạt dào con sóng, Mãi muôn đời hát khúc tình ca. Tình yêu tôi giữa ngàn vạn sắc hoa, Dường như nổi lên một màu nào lạ. ... Nhưng tình yêu tôi không là gì cả, Nếu như tôi chẳng dám nói yêu em . Tàu ơi !
Tàu đi biền biệt nơi nào, Để lòng lữ khách nao nao lối về ... Ngày xưa rũ một cơn mê, Nhẹ nhàng như thể lời thề gió bay. Bây giờ xoá một bàn tay Tiễn đưa ai vẫy trong ngày xa nhau Mà sao lòng dạ xót đau Người thì muốn ở, còi tàu giục đi ... Khi buồn cách trở sơn khê, Lúc vui hội ngộ, mình về gặp nhau. Hỏi rằng xa cách bao lâu, Mà đong đầy nhớ, đầy sầu tương tư ? Sầu kia ai nhận mà đưa ? Nhớ này ai giữ mà chưa gửi về ? Dãu rằng đây chẳng phải quê Mà sao lữ khách lòng nghe bồi hồi ... Tàu ơi ! Bạn đã xa rồi, Như chim tung cánh giữa trời thẳm xanh. Nỗi buồn là sự mong manh, Buồn dâng ngập lối, buồn dành cho ai ? Tình ca
Em như nốt đố trên khuôn Ngẩng đầu kiêu ngạo cho buồn lòng tôi. Làm đồ tôi thấy xa xôi, Ai mang gạch nhịp cho đời thêm xa. Móc đơn, móc kép lại qua, Cho tôi muốn được thành la diệu kỳ. Em cưòi, mắt liếc ngang mi, Để tôi qua mất đành si nhỡ nhàng, Đành làm dấu lặng lang thang ... Rồi son lưu luyến miên man ngân dài, Rê buồn than thở cùng ai, Nhìn qua nốt trắng lạc loài như ta, Tôi về háo hức làm pha, Nhưng thăng chẳng kịp. Tình ca hết rồi Không đề Có những lúc bàng hoàng chợt nghĩ Tôi là tôi, chắc đã của riêng tôi Tôi phải sống cuộc sống chẳng phải của mọi người. Tôi là ... Trong cuộc sống ồn ào, Tôi - Con người lặng lẽ, Tôi - Con người nhỏ bé, Cuộc đời rộng biết bao. Tôi là cơn gió nhỏ, Vô tình trong phong ba. Tôi là hạt mưa sa, Giữa cơn mưa ào ạt. Tôi là một nốt nhạc, Lặng lẽ bản tình ca. Tôi là ngày hôm qua, Hôm nay, ngày mai nữa ... Dạo khúc xuân Gió mưa muôn kiếp vẫn song hành Thi sĩ ngắm nhìn những long lanh Tình riêng đã chết từ cô quạnh Khúc nhạc ngả nghiêng trên lá xanh ... Mưa xuân gõ phím u sầu,
Gió xuân dạo khúc tình đầu mong manh. Nhìn mưa, nín lặng sao đành ? Hát lên một tiếng những tình khát khao ! Thời gian ngắn ngủi là bao, Lời ca hãy cất gửi vào không gian. Rồi đây nỗi nhớ dâng tràn, Gió buồn, mây khóc từng hàng lệ rơi. Xuân về, điệp khúc muôn đời, Bài thơ bỏ ngỏ cho người hát vang. Mưa dường như thể ngỡ ngàng, Gió dường như thể vội vàng qua đây. Xuân còn khúc nhạc hao gầy, Đợi mưa, đợi gió, đợi mây hát cùng ... Lòng buồn cho nhạc lỡ vài cung, Cho tiếng hát ai chợt vỡ tung, Muon kiếp, cho sầu tan tành đá, Cho hồn man mác nỗi nhớ nhung RE: Những bài thơ cũ - Hoả Tà Nương - 19-02-2014 Bốn mùa tình yêu Mùa xuân ơi! Em mặc áo màu xanh Cho rộn lòng một khách thơ xa lạ Chợt bâng khuâng để phút giây vội vã Ta âm thầm nhìn cánh én chao nghiêng. Mưa tháng giêng hay gió bão tháng giêng Cho ta mơ một mùa hè rực cháy, Nụ phượng hồng nở trên môi nào đấy Khúc khích cười em ngoảnh mặt nhìn ai ? Ngắm cho qua, quên một giấc mơ dài, Cho bừng tỉnh trước bình minh hé mở Rồi hè đến cho ve mừng nhắc nhở : "Hãy vui lên, nắng hạ đã tới nơi!" Gió điên cuồng dạo bước đến rong chơi Nhưng quên mất những âm thầm năm tháng Và mai đến đem tưng bừng ánh sáng Mùa hè ơi! Em mặc áo rực vàng Lại hoà cùng với ánh nắng chói chang Cho rộn rã kỷ niệm vui sắp mất. Mùa hè ơi! Tiếng ca tràn mặt đất Vui lên đi đừng nói tiếng chia xa Vì thu tới trời xanh rộng bao la Nhưng lá rụng đem chút gì vương vấn Hoa nở, tàn còn giữ chăng hương phấn Mùa thu ơi! Dù em đẹp tuyệt trần... Gió thu muốn níu kéo những bước chân Nhưng ai đã phũ phàng lồng thêm rét Gương mặt xưa ai tô thêm những nét Âu sầu sao, vì đông đã đến rồi Mùa đông ơi! Sao cách trở xa xôi Em xa vắng và lòng ta cô lẻ Với giá băng cùng nỗi buồn nứt nẻ Trên đôi môi và trong cõi lòng ta. Hỡi mùa đông, sao đem đến cách xa? Nhưng ta biết còn gặp em trong mộng, Không gian sẽ bao la và thoáng rộng, Chờ em về trong ấm áp xuân sang... 02/04/1996 RE: Những bài thơ cũ - 1t2u3a4n - 03-04-2014 Hồi hổi, lớp tui có làm một tờ báo tường, gọi tên mỹ miều là "Văn Anh nhật báo". Đã 15 - 16 năm qua đi, thậm chí thơ tui tui cũng không còn nhớ nữa. May mắn thay, tui có bà bạn là tổng biên tập của tờ nhựt báo đó, kiêm cả thư ký, đánh máy, thủ thư, thủ quỹ. Người còn của còn, mặc dù giấy đã ngả màu theo thời gian dzô tình nhưng những bài thơ hồi hổi vẫn còn non tươi như mới. Dù chỉ là các cô cậu 17 - 18 tuổi, vẫn cái tuổi hoa mộng, ngày lên lớp ngủ, tối về nhớ "đôi mắt người ta mơ màng", nhưng đây đó, người ta cũng thấy một vài cụ non ông, cụ non bà khắc khoải trong những mối tình tuyệt vọng, bi thảm, sầu sến đến khắc khoải con tim. Người ta cũng thấy đôi ba nhà hiền triết vừa say mê gặm cóc ổi vừa trầm tư suy nghĩ sâu xa đến nghìn năm trước, vạn năm sau. Có những giọt nước mắt nóng hổi đến tận ngày nay, tưởng chừng có thể làm mềm cả đá... Mời quý bạn và các vị cùng thưởng thức: RE: Những bài thơ cũ - 1t2u3a4n - 04-04-2014 RE: Những bài thơ cũ - 1t2u3a4n - 04-04-2014 |