Thi Ẩm Lâu
Dễ và khó. - Phiên bản có thể in

+- Thi Ẩm Lâu (https://thiamlau.com/forum)
+-- Diễn đàn: Tửu Lầu (https://thiamlau.com/forum/forum-5.html)
+--- Diễn đàn: Tác Văn Lâu (https://thiamlau.com/forum/forum-7.html)
+--- Chủ đề: Dễ và khó. (/thread-1788.html)



Dễ và khó. - lenne - 28-11-2013

Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.


Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.

Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.

Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.

Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.

Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.

Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.

Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.

Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.

Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.

Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.

Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.

Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.

Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.

Dễ là khi nghĩ về một việc, nhưng khó là khi ngừng suy nghĩ và bắt đầu hành động.

Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin.

Dễ là khi nhận, nhưng khó là khi cho.

Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó.

Nếu cơ hội mãi không gõ cửa, bạn phải xem mình đã xây một cánh cửa chưa đã .....

st



RE: Dễ và khó. - lenne - 05-12-2013

Làm con gái… chẳng ai muốn xấu


tapchi.guu.vn



Mình viết cái này để tạ lỗi cùng các bạn trai đất Việt. Xin các bạn hiểu cho trong trái tim mình, đàn ông Việt Nam vẫn là chân lý, là ước mơ chẳng bao giờ mình có được. Mình yêu các bạn lắm.

Ngày xưa còn trẻ, mình cũng thỉnh thoảng phải lòng ai đấy… mà không ai thèm hiểu. Những anh A anh B coi mình như em gái, hay người bạn… không bao giờ có ý tưởng đi quá giới hạn. Mình đã chờ mãi, chờ mãi…

[Hình: 11+(1).jpg]

Có một lần, cũng có một anh để ý đến mình, chính xác là anh để ý đến giọng đọc thơ trầm bổng của mình (công nhận giọng mình đọc thơ hay thật, thơ chẳng ra gì mà đọc lên lại thấy hay. Thế có tài không!), anh bèn trồng một cây si nhỏ.

Rồi anh bắt đầu chăm cây. Anh dịu dàng sửa lá chỗ này một tý, sửa dáng chỗ kia một tí. Rồi có lẽ chưa ưng ý, anh gọi bạn đến giúp sức.

Tưởng rằng bạn sẽ giúp anh chăm cây. Ai ngờ quân sư quạt mo sau khi nhìn ngắm mình 5 phút, tuôn ra một hồi mất cả hứng, anh vội vã bê cây si đi mất tích, bỏ lại đôi dép da.

Tóm lại, anh bạn này chưa bao giờ nghe giọng mình đọc thơ, nên trần trụi phán rằng: “Trời ơi con gái gì mà mắt thì trố thô lố, mũi thì tẹt dí, gò má cao, quai hàm bạnh, môi thì dầy, tóc thì rối, mặt thì mộc, ai hơi đâu trồng cây si đất này. Cây si đẹp thế, mày để đây nó phí đi. Tao tìm cho mày chỗ đất khác màu mỡ hơn nhiều”.

Thất tình một vài năm, mình thấy xung quanh không một bóng đàn ông. Có lẽ mình xấu thật. Mình đã buồn lắm, đã tủi thân nhiều lắm. Làm con gái… chẳng ai muốn xấu.

Để xoa bớt nỗi buồn xấu xí ám ảnh, mình bèn xin đi làm. Vì mình ham tiền, nên chỉ xin vào những công ty có tí ngoại hy vọng thu nhập khá hơn chút đỉnh. Nói trắng ra là mình bắt đầu làm thuê cho các công ty tây. Tuổi còn trẻ, ai cũng muốn thành đạt hơn 1 tí, túi tiền nhiều hơn một tí còn đi hát Karaoke chống buồn.

[Hình: 2.jpg]


Rồi một ngày đẹp trời, chợt thấy quanh mình nhiều vệ tinh, Mắt xanh, mắt nâu, tóc nâu, tóc vàng đủ cả, mà không thấy mắt đen tóc đen. Các xanh nâu vàng thay nhau chăm sóc mình, giữ cửa thang máy cho mình vào, kéo ghế cho mình ngồi, hát cho mình nghe những bài hát từ phương trời xa, nhường áo khoác cho mình bớt lạnh khi đi dạo phố… Bao nhiêu năm chẳng ai thèm ỏ ê, sao lúc ấy mình thấy hạnh phúc thế… quên mất mình xấu xí.

Rồi một ngày, mình nhận lời một tóc nâu mắt xanh sang xứ sở cờ hoa. Cuộc đời mình bỗng nhiên thay đổi. Mình không còn là vịt con xấu xí nữa.

Không bao giờ là vịt con xấu xí nữa.

Hôm qua mình thú nhận với một anh đẹp trai là mình chưa bao giờ đẹp cả. Rằng mình đã lớn lên xấu xí, đã vào đời xấu xí, và đã yêu một tình yêu xấu xí.

Với tất cả tài năng hùng biện của businessman, được sinh ra và nuôi dưỡng trong môi trường hùng hồn, anh âu yếm và quyết liệt đọc cho mình một bài diễn thuyết 45 phút, với đủ bằng chứng, dẫn chứng, chủ đề “Linh là người đàn bà đẹp”.

Mình vẫn đang cố tiêu hóa bài diễn thuyết ấy. Nó dài lắm, được thuyết cùng với ánh mắt đắm đuối nhìn mình (giờ sống lưng còn run) và bàn tay mạnh nắm chặt tay mình (công nhận bàn tay ấm).

[Hình: xau-3.jpg]

Có lẽ, mình là người đàn bà đẹp thật.

Vì anh nói: mình có ánh mắt nhìn của Marilyn Monroe (bà này chết lâu rồi, có biết mắt bà ấy nhìn ra sao đâu)

Vì anh nói: mình có đôi môi của Angelina Jolie (mẹ này môi dầy hay hờn)

Vì anh nói: mình có cái mũi của Yoko trước khi sửa (giời ơi mũi tẹt châu Á điển hình)

Vì anh nói: mình có gò má của Julia Robert (gò má cao sát chồng đấy, các bà Việt Nam bảo thế)

Vì anh nói: mình có quai hàm của Paris Hilton (quai hàm gì bạnh ra như đàn ông)

Vì anh nói: mái tóc mình sẫm mầu mà không quá đen (bà nội mình bào mình tóc đỏ như lông bò)

Vì anh nói: trên tất cả những người đàn bà đẹp ấy, mình còn có nụ cười lúm đồng tiền ngày xưa mẹ mình dành dụm.

Vì anh nói: mình còn có dáng đi điển hình dịu dàng của con gái Hà Nội (cái này phải xem xét lại, vì đôi guốc mình đi gõ tiếng điếc tai bạn đồng nghiệp Michael. Ông nội mình mà sống lại nghe cháu gái gõ guốc thế là chết với ông)

Vì anh nói anh biết thế vì anh đi nhiều lắm, thậm chí đã từng uống bia Tiger ở Hà Nội.

Nhưng thật tâm, mình đang muốn tin, đang tin…

Thế nên mình đành tạ lỗi với các đấng mày râu Việt Nam, mình không thể quay về được nữa. Mình sợ sự mổ xẻ bình phẩm từng milimet khuôn mặt như cây si còi năm xưa, mình sợ không còn ai nhường áo khoác ấm cho mình khi dạo phố. Mình sợ một ngày tỉnh giấc, thấy lại mình xấu xí, đi qua đời xấu xí, yêu tình yêu xấu xí…

Lỗi tại mình yếu đuối…



RE: Dễ và khó. - kanguru - 07-12-2013

Nầy đọc cũng hay hay



Hồi nhỏ đi học, hay có trò chia bàn chia ghế. Đơn giản nhất là vạch bằng phấn, đã chia bàn, là chia luôn cả ghế.

Thường thì hai bên tao mày, cứ lăm lăm cái thước kẻ. Nó mà thò sang là quật thẳng cánh vào tay. Mình thò sang, cũng bị nó vụt. Ấy nhưng mà còn vụt nhau, là còn thân ái. Chứ đã đến cái mức không nói gì với nhau nữa, thì là khó rồi.

Cái sự giận nhau trẻ con ấy, hoàn toàn không vớ vẩn tí nào. Ngấm ngầm, ngấm ngầm… mà trẻ con thì càng nhiều chuyện, cũng kéo bè kéo cánh, cũng nói xấu chơi đòn ngầm như ai. Càng ngày càng căng, nhưng rồi cũng có lúc nó chùng xuống. Với những người chẳng giận ai được lâu, thì cái gì rồi cũng nguôi. Một người chùng thì hai người cũng chùng… và thế là hết giận. Những yếu tố bên ngoài như những trò chơi, những sự tình cờ thường là cớ để người ta chơi lại với nhau. Nhưng cũng nhiều khi chờ mãi cái sự tình cờ ấy nó không đến.

Một ngày “vận may” đến với một người khi người kia đi phía trước rơi mũ. Nếu người kia nắm được cơ hội, chỉ cúi người nhặt cái mũ lên cho bạn thôi, là bầu trời lại xanh trong như chưa hề giông bão. Song, với rất nhiều trường hợp, tình bạn đã không bao giờ quay trở lại vì chẳng ai đủ cam đảm bước qua được cái tôi của chính mình để cúi người nhặt cái mũ ấy lên cả.

Bạn thật đã vậy, bạn ảo cũng vậy. Thời nào thức ý, bây giờ chơi trên mạng cũng cãi cọ, cũng hỉ nộ ái ố, giận nhau ra trò… khi chưa hiểu nhau người ta giận, người ta dỗi, người ta tự ái, thậm chí người ta không giận, không dỗi, không tự ái… mà chỉ đơn giản là cảm thấy tách ra một thời gian, có lẽ tốt hơn. Nhưng nếu không ai đủ dũng khí “cúi người nhặt mũ”, thì quan hệ cũng chẳng bao giờ quay trở lại.

Thế đấy bạn nhỉ, nếu cần thì ta “cúi người nhặt mũ”, có sao đâu?

Lại nhưng… nhiều khi vạch phấn được thay bằng cả một vạch mực, mực tím thì khó rửa đi lắm, rửa mãi, rửa mãi vẫn còn những vệt mờ mờ. Còn hơn nữa, cái vạch ấy có khi còn được củng cố bằng những đường rạch của đầu nhọn compa “sột, sột, sột…”. Nó cũng như lời xúc phạm vậy, dù có làm lành, nhưng vết thương trong lòng thì chẳng bao giờ lành, cứ trái gió, trở trời, nó lại đau


gacsach.com