Thi Ẩm Lâu
[Truyện dài] “Gái” quê… - Phiên bản có thể in

+- Thi Ẩm Lâu (https://thiamlau.com/forum)
+-- Diễn đàn: Tửu Lầu (https://thiamlau.com/forum/forum-5.html)
+--- Diễn đàn: Tác Văn Lâu (https://thiamlau.com/forum/forum-7.html)
+--- Chủ đề: [Truyện dài] “Gái” quê… (/thread-1751.html)

Pages: 1 2


[Truyện dài] “Gái” quê… - Hoathuongsitinh - 28-10-2013

P/s: Iem chỉ là mún kiếm thêm tí xiềng thoai hí hí laughing
“Gái” quê…
(Sheiran)


[Hình: 1305914343_m.jpg]

Mở đầu

Căn nhà cấp 4 đơn giản, diện tích tầm dưới 60m2. Nền gạch tàu, vách tường, mái tole, bên trong có 2 căn phòng tạm nho nhỏ 1 vách tường 3 vách tole – cửa ra vào là cái ô hình chữ nhật được trang trí bởi mảnh vải hoa hoè sặc sỡ dùng vén tới vén lui.

Bộ ghế salon nhàu nhĩ không biết là hàng three ass, four ass hay bao nhiêu ass… chứ nói gì second ass (nói second hand thì không được “xác thực” cho lắm).

Một tên đàn ông không quan trọng trẻ già, quan trọng là có dáng dấp đủ bặm trợn mà vui vẻ.

Một người phụ nữ nhanh nhẹn trông nôm bao quát hết chuyện hậu cần.

Cuối cùng thứ không thể thiếu đó là một ả đàn bà trắng trẻo do công nghệ của mớ kem phấn rẻ tiền, miệng lúc nào cũng giả lả nói cười, tay vòng xi men lấp lánh.

Thế là đủ điều kiện để bước ra làm ăn ở miệt vườn. Đủ điều kiện để mở quán café – café miệt vườn…

* * *

Ở mấy thành phố lớn, cái mảng “em út và đèn mờ”, hay gọi là “bia ôm, karaoke ôm”, đơn giản hơn thì “café ôm”. Nói chung cách dùng từ “thuần tuý” quá, giới thiệu “thuần tuý” quá, lại “hiện thực” khá trần trụi. Ví dụ không cần suy nghĩ nhiều cũng biết vô “bia ôm” nghĩa là vào đó uống bia và ôm, cũng có khi uống rượu, mà chắc là hi hữu, vì đa phần khách vô đây đã “khởi động” phần uống ở đâu đó rồi, chủ yếu tìm cái phần còn lại thôi.

Ở mấy tỉnh lẻ thì khác, dân quê người ra cũng “ý nhị” hơn, có chăng chỉ là “café đặc biệt”. Đơn giản vậy thôi nhưng điều đầu tiên ai cũng nghĩ đến là: “Café có gì đặc biệt? Đặc biệt nghĩa là sao? Đặc biệt là đặc biệt cái gì?...”. Đó! “đặc biệt” là ở chỗ đó…

Đặc biệt hơn thành phố ở chỗ, khách vào đây có thể uống bia, uống rượu đế, uống café, thậm chí là uống… trà đá… vẫn được “ôm” như thường. Muốn ca có ca, muốn nhạc có nhạc, mà là nhạc sống hẳn hoi.

Tiếp viên ở thành phố lớn vận trang phục “áo 20 phân, váy 10 phân” để khách có cảm giác “về với thiên nhiên”. Tiếp viên vùng quê chân chất với đồ bộ, với áo bà ba… ta nói cảm giác “gần với cội nguồn” nó thân thương lắm…

Tiếp viên ở thành phố lớn boa 200.000 còn ỏng eo không muốn nhận, muốn ra ngoài “vui thêm” còn phải giả vờ dụ dỗ hay tán tỉnh mặc dù thật ra nói thẳng “có khách đã mừng thấy mziạ”. Tiếp viên ở quê không thích giả vờ hay ỏng ẹo, cứ bỗ bả thế thôi, thích thì ngã giá.

Truyện cùng tác giả:

- [Truyện dài] Nguyệt
- [Truyện dài] Tiểu Phương
- [Truyện dài] Người Dưng



RE: [Truyện dài] “Gái” quê… - Hoathuongsitinh - 28-10-2013

Chương I

“Em ơi có bao nhiêu, 60 năm cuộc đời…”, “con hẻo nè mày”… tiếng hát, tiếng cười nói của 5-6 người, tiếng những lá bài vỗ xuống mặt bàn chan chát không đủ làm quán “café đặc biệt – Phượng” trở nên náo nhiệt. Hôm nay 19h rồi vẫn chưa có khách. “Mi Miên” vừa đánh bài vừa nói lanh lảnh:

- Bà mẹ ba hồn chính vía mấy thằng dịch vật đi đâu chạy tới đây coi.

Quy trêu:
- Mày quất cái áo yếm ra trước cửa đứng múa cột đi chút coi có khách không.

“Má Phượng” làu bàu:
- Mẹ, múa sao cái ế luôn ngày mai tao cho nhịn đói cả lũ.

Tiếng mấy cô gái cười phá lên khanh khách.

Mà cũng lạ, báo chí hay đưa tin ở tp lớn cái mảng “em út”, “quán xá”; nào là ma cô chăn dắt, nào là đàn áp bóc lột, sao mà phức tạp quá. Không biết nơi khác thì sao, chứ cái miền Đất mũi này, chuyện đó không hề có. Tất cả đều vui vẻ, tự nguyện, và nương nhau mà sống. Có lẽ vậy mà bền, mà yên ả cũng nên.

Đa số các quán “café đặc biệt” mở ra, có tiếp viên tự tìm tới. Quán thấy cô nào được, thì nuôi ăn nuôi ở, mặc định như “đào ruột” của quán mình. Nghĩa là cô nào chịu ăn ở cố định quán nào, thì ưu tiên làm việc ở quán đó, tuân thủ những nội qui cơ bản của chủ, tôn trọng chủ, như một thoả thuận không lời, không hợp đồng hợp điếc gì ráo trọi. Quê mà, có trường hợp không chỉ tiếp viên mà bà chủ cũng đếch viết được tên mình ấy chứ. Khi quán ế, nếu quán khác đắt khách cần đào, điện thoại mượn, bà chủ cho thì đi, nếu đang đi “quán nhà” có khách cần người – bà chủ gọi thì bỏ ngang mà về. Nói chung không ai ép hay dùng áp lực/vũ lực gì, chỉ là cái “nghĩa” với nhau, cái “lương tâm nghề nghiệp” để có thể sống tốt mà thôi.

Còn dạng làm việc tự do, là tự lo ăn ở, ngày nào thích quán nào thì tới quán đó, ngày nào thích thì đi làm, mệt thì nghỉ, có điều tuỳ theo thái độ làm việc mà lúc cần chủ quán người ta ưu tiên gọi hay không. Dù là dạng nào, lương đều giống nhau là tính trên năng suất làm việc, trả mỗi ngày: 10k/ly café/nước giải khát thông thường (bởi nước giải khát thì đâu có ai uống tới ly thứ 2, một ly khách – một ly mời tiếp viên là hết vé), 3k/chai bia, 5k/xị rượu. Tiền boa tự hưởng. Bởi vậy cô nào cũng tích cực uống. Đồ ăn không được “tính lương”, nhưng dĩ nhiên các cô đều tự tích cực khui, tích cực ăn, để giúp chủ thêm thu nhập, chủ vui – cả nhà cùng vui. Riêng việc “đi thêm ra ngoài”; tuỳ chủ, có chủ không lấy đồng “hoa hồng” nào, miễn tự biết quán đang đông thì không nên đi; có chủ lấy vài chục nghìn/tiếng.

Mấy cái quán miệt vườn, gần như không có thứ gọi là “ma cô”. Một tên đàn ông bặm trợn một chút, vui vẻ một chút, để dẫn xe cho khách với giữ xe là chính. Quán bình dân, khách bình dân, tình trạng cố tình quậy phá cũng ít xảy ra. Hiếm hoi lắm có khách muốn ăn quịt thì không cần đến tay đàn ông, mấy cô đè ra lột hết đồ chỉ chừa lại cái quần xi líp, lấy guốc phang cho vài cái, thả ra đường, là xong, cũng chẳng đáng bao nhiêu mà tiếc.

Có tiếng máy xe chần chừ ngoài ngõ, Tèo ngồi bên ngoài cửa sổ nói khe khẽ vô:
- Có khách… có khách…

Năm cô gái dừng tay bài, ghé mắt nhìn ra ngoài, rù rì nho nhỏ như niệm thần chú:
- Dzô đi con… dzô đê…

Hai chiếc xe máy với 3 vị khách rẽ vào, các cô đồng thanh Yeah! một cái cười khoái chí rồi nhanh chóng giải tán sòng tiến lên.

Tèo đon đả đi nhanh ra:
- Gạt chóng xe đi mấy anh, để đó em.

Nói rồi hắn nhanh nhảu dắt xe, dựng quay biển số vào trong một cách thành thạo.

Má Phượng vẫn ngồi tại quầy, cười tươi rói:
- Bữa nay nhậu trễ vậy mấy anh.

Một ông trong nhóm nháy mắt:
- Bữa nay anh rủ bạn tới ủng hộ Phượng đó nha.

Má Phượng phẩy tay:
- Ủng hộ tụi nhỏ là chính chứ em ăn nhằm gì.

Cả đám cười rộ. Vị khách lạ lướt mắt một vòng, kéo áo ông nọ thì thầm:
- Sao mấy em quán này nhìn “oải” vậy, người vừa già vừa như cái thùng phuy, người thì rọi đèn pin mới thấy mặt.

Ông nọ vỗ vỗ lên bàn tay vị khách lạ kiểu như trấn an:
- Từ từ đi, đừng có gấp.

3 cô gái nhanh chóng cùng 3 vị khách đi vào phòng.

Má Phượng nhác thấy, cười ý nhị, bà đã quá quen với mấy cảnh này. Bởi 2 trong số 5 tiếp viên của bà; Loan đã ngoài 30, thân hình rất đỗi phì nhiêu, không quán nào chịu nhận, được cái vui vẻ, chịu chơi, Loan chẳng bà con thân thích, không nghề nghiệp; Phượng nghĩ dù sao khách vào đây có người chủ yếu chỉ cần tìm nụ cười thoải mái thêm chút dung tục, cũng không cần gì nhiều, thôi thì cùng phận đàn bà, mấy bữa cơm một chỗ ngủ chẳng tới đâu. Mi tuy khung xương hơi lớn nhưng thân hình chắc nịch, bốc lửa nhất. Mi là người Khơ me nên mọi người hay gọi là “Mi Miên”, Mi có khuôn mặt và đôi mắt rất đẹp, nhưng nước da đen đậm xì xì, mới nhìn mấy tay gái gú dĩ nhiên là không thích. Được cái cô ăn nói và cư xử rất có duyên và hài hước, đặc biệt có giọng ca cổ mùi không chịu nổi. Bởi vậy khách chưa biết thì thôi, biết rồi thể nào cũng quay trở lại.

Tiếng khui bia bắt đầu giòn giã, nghe dường như giọng vị khách lạ ban nãy ngập ngừng:
- Ở đây, đổi… đào được hông mấy em…

Chưa có tiếng trả lời, đã nghe giọng trong vút của Mi Miên cất lên: “Điệp ơi có lẽ họ đẹp họ sang họ nhà cao cửa rộng nên anh đắm anh say anh mơ anh mộng còn tiếc thương chi người em gái nhỏ chốn… quê… nghèo…”

Tiếng vỗ tay vang lên… bên ngoài, Phượng và hai cô còn lại đưa mắt nhìn nhau… mỉm cười…


RE: [Truyện dài] “Gái” quê… - Hoathuongsitinh - 28-10-2013

Chương II

Mấy quán “café đặc biệt” miệt vườn thường không màu mè. Với lại, tâm lý ai cũng thích trở thành “chủ cả”. Nên phần lớn tên của quán cũng chính là tên chủ quán. Đơn giản vậy thôi.

Đào của má Phượng, ngoài Quy – Mi – Loan, 2 bé còn lại là Vy và Hà, mới 20-21 tuổi. Hà là dân vùng biển, nhưng trắng trẻo xinh xắn. Hà có một người mẹ goá chưa quá già, nhưng không biết và “không chịu biết” kiếm tiền. Kinh tế trong nhà vốn một tay cha Hà gánh vác. Đỡ cái nói thì nghe trịnh trọng vậy, chứ thật ra cái xã nhỏ vùng biển nơi tận cùng tổ quốc, nhà 3 miệng ăn, có mỗi đứa con là Hà không được ăn học, tôm - cá thì bắt mỗi ngày dưới biển lên, thành ra chi tiêu cả nhà cũng chẳng tốn kém bao nhiêu. Có điều một ngày kia chẳng may cha Hà vắn số trong một cơn bão biển, còn lại hai mẹ con vốn chưa từng tự tay kiếm được đồng nào, mấy đồng lẻ cũng trở thành to lớn.

Hà bắt đầu đi chạy bàn quán café nuôi mẹ. Khổ nỗi, từ ngày không còn chồng, mẹ nó như “sáo sổ lồng”, cứ lơn tơn hết làm móng tay móng chân lại chơi tứ sắc với mấy bà hàng xóm. Lương ba cọc ba đồng quán café cóc chẳng thấm vào đâu với những lượt thua bài không mệt mỏi của mẹ nó. Nó nghĩ mẹ nó buồn vì chồng mất sớm, cần thời gian khuây khoả, cũng không dám trách hờn gì. Nhưng ngày này qua tháng nọ riết rồi gặp mặt nó mẹ nó chỉ nhắc mỗi chữ “tiền”, nó đâm chán.Chưa kể nghe phong phanh đâu mẹ nó đang có ý định mang “cái ngàn vàng” của nó đi đổi một mớ kha khá cho bỏ công sinh dưỡng.

Một ngày kia, nó âm thầm khăn gói lên thị xã, nhờ một người quen nhắn lại dùm hàng tháng nó sẽ gởi tiền về, mẹ nó cứ an tâm.

* * *
Đang ngồi tán gẫu, Vy chợt dẫn chuyện:
- Nghĩ cũng kỳ quá, ai đời có hai mẹ con mà mẹ chế Hà định đem bả đi bán.

Hà cười khẩy:
- Ác cái tao có cái gì đâu mà bán.

Vy ngạc nhiên:
- Ủa, sao kỳ vậy chế?

Cả đám còn lại nghe Hà nói cũng tò mò theo, bởi lâu nay cũng chưa nghe nó kể chuyện “cái lần đầu” ra mần sao cả.

Hà vô tư:
- Hồi nhỏ, mẹ tao đâu có nói gì nhiều ba cái chuyện đó. Chỉ dặn con gái phải biết giữ gìn, chưa lấy chồng không được đi chơi đêm với trai, không được ăn ngủ với thằng nào để hư thân mất nết. Tao hỏi bả vậy lấy chồng chuyện đó nó ra mần sao. Bả nói đêm tân hôn, vô phòng thằng chồng nó sẽ tắt hết đèn, lột hết đồ mày ra, cứ nhắm mắt lại, sáng ra là thành đàn bà, rồi từ từ sẽ có con. Vậy là xong.

Cả đám im lặng, trố mắt nhìn Hà, nó tiếp:
- Tao nghe vậy để bụng vậy. Rồi đâu năm 12-13 tuổi gì đó, bữa kia đi chơi chong chóng với anh Lượm cùng xóm, ổng rủ tao vô bụi tre, nói chỉ cho chơi trò mới hay lắm, hơi kỳ chút thôi nhưng bảo đảm rất là thích. Ổng biểu tao nằm xuống, giống chơi trò bác sĩ, nhưng kéo quần tao xuống sâu hơn một chút hơn trò chích thuốc vô mông. Tao thấy ngại nên bịt mắt lại coi ổng làm gì. Xong không biết ổng làm gì mà tao đau thấy mẹ, tao bực quá đẩy ổng ra, nhưng ổng cứ đè chặt tao lại làm cấn cái gì vô người, cử động là đau thấy ông bà ông vãi, vật lộn một hồi tao mới đẩy được ổng ra chạy dzìa nhà.

Quy, Mi, Loan ngồi cạnh phá lên cười ha hả; Mi phang ngang:
- Dzậy là nó “chơi” mày hả?

Hà chép miệng:
- Mẹ bà, hồi đó ngu thấy mziạ biết gì đâu. Về nhà thấy có vết máu tưởng bị cây quẹt trúng. Tới sau này trước khi em lên thị xã, lúc chạy bàn ở quán café có ông kia thường hỏi thăm em này nọ, rồi dụ em bán cái “lần đầu tiên” cho ổng, ổng cho 3 chỉ vàng.

Loan nhanh nhảu:
- Rồi sao?

Hà nuốt nước miếng lấy hơi:
- Lần đó mẹ em thiếu nợ dzữ lắm, kiếm em đòi tiền suốt, thấy vậy em chịu luôn. Ai ngờ xong xuôi ông già tán em mấy bạt tai, nói em dụ ổng, cho em có 500 ngàn. Lúc đó em mới ngớ ra, vì sau khi ông già đó “làm việc” thấy… quen quen… em mới biết ngày xưa cha Lượm chả “lượm” mẹ 3 chỉ vàng rồi còn đâu.

- Hahahahahaha…

Dù cố nhịn, Vy cũng phải ôm bụng bật cười hoà vào tràng cười bất tận của mấy bà chị trước sự ngây ngô vô số tội của Hà. Lúc đó chỉ có Tèo ngồi bên cửa sổ chép miệng tu chai nước đánh ực, miệng lẩm bẩm: “Đúng là ngu hết biết”.

Loan vừa cười vừa nói ngắt quãng:
- Khổ thân! Tính ra chưa có dịp có thằng chồng để cho mà cái ngàn vàng hông đáng xu nào hết.

Dứt cười, Quy có vẻ trầm xuống:
- Con người có số mà. Tính ra gìn giữ cho cố, tan như bong bóng trong 1 giây chứ gì đâu. Cái cảm giác lúc đó, vô nghĩa lắm. Thấy cái mà cha mẹ nhồi nhét vô đầu phải giữ như vô giá, rồi mất bao nhiêu năm kỳ công giữ, thật ra không có giá trị gì cả, èo một phát – rách toang. Ngàn vàng hay chỉ vàng? Lấy thằng chồng chạy xe ôm thì giá bằng cuốc xe ôm. Lấy thằng chồng chủ tiệm vàng thì giá tính bằng vàng. Không hiểu biết như con Hà, giá gì đâu, trải qua cũng chưa kịp biết. Còn đời như đám tụi mình, hai lần hay trăm lần, cũng vậy.

Vy nhìn Quy, chậm rãi:
- Có ông kia hứa cho em 25 triệu. Hay em… bán, lấy tiền cho cha mẹ sửa nhà ha chế! Em thấy… cũng bình thường mà, có gì đâu.

Quy nhìn nhỏ em ruột mới 20 tuổi, tới quán chưa được một tuần, không nói gì, đứng dậy bỏ ra sau bếp.


RE: [Truyện dài] “Gái” quê… - Hoathuongsitinh - 28-10-2013

Chương III

Thấy Quy ngồi bần thần bó gối nhìn ra đường, má Phượng nhẹ giọng:
- Chuyện con Vy, rồi mày tính sao? Để nó ở đây bán thật luôn à?

Quy cười nhẹ, rất thản nhiên:
- Kệ nó má, nó muốn làm thì để cho nó làm, con cũng không cản.
- Nghe nói nó học hết phổ thông mà. Kiếm việc gì bình thường làm tự lo thân, rồi kiếm thằng chồng đàng hoàng, vậy tốt hơn mày ơi.
- Hai thằng em con lên cấp 3 rồi, nó thấy con lo không nổi đó mà. Ba mẹ con hồi xưa làm thuê làm mướn còn được chút đỉnh, nhưng càng ngày bệnh cũ càng hành, giờ có làm ăn gì được nữa đâu.

Má Phượng chép miệng:
- Khổ…

Giọng Quy chùng xuống:
- Chứ… đời con vậy rồi… con cũng không muốn nó như con. Nhưng cứ để nó tự cảm nhận đi, con không nói gì hết. Cái nghề này đâu phải dễ làm má, nhiều khi muốn cũng không làm được.

Đang tán gẫu, nhìn Loan từ ngõ cứ đi thẳng vào quán, Phượng lật đật đứng dậy:
- Ê, sao đi thẳng cửa trước vậy con quỉ?

Loan phẩy tay:
- Sáng giờ tui qua nhỏ bạn chơi mà bà già, có làm gì đâu mà cửa sau với cửa trước.

Bởi, qui luật bất thành văn của các quán, tiếp viên sau khi “đi khách” về phải vô quán bằng cửa sau, tránh “xui xẻo và ô uế”.

Thả người ngồi phịch xuống cái salon cũ kỹ, co một chân để lên ghế, Loan chép miệng:
- Cả tuần không có thằng nào “nạp mạng” hết, đang vã mà bà má còn chơi quê.

Má Phượng nhướng mày:
- Tuần này mày có mua sắm gì đâu mà vã?
- Vã “dzụ kia” kìa má ơi, má già cả lãnh cảm rồi sao biết được.

Quy và Phượng bật cười, Phượng đùa:
- “Lãnh” cái đầu mày, má thấy dzậy chứ còn ngon lành lắm à con, mày không lo giảm cân đi, khách nó nhìn sợ mày quơ cái chân nó bất tỉnh mẹ rồi, làm gì dám đi nữa mà không vã.

Loan cũng bật cười:
- Tại má không biết chứ, nhiều ông phải phì nhiêu mới khoái, nhon nhon như con Hà với con Vy không thèm đâu à.
Mi từ trong bước ra, châm một câu:
- Lạy hồn! “Dzô đây anh… dù trời mưa em vẫn đưa anh về… về tới đầu làng, con chim sáo nhỏ hót vang rộn ràng…”

Cả đám cười xoà, Loan nhìn Mi rồi nhìn ra cửa:
- Ngày nào con Mi không hát chắc bão tới quá.

Mi liếng thoắng:
- Ờ, ngày nào con này không hát là không có khách nha kung.

Vừa dứt câu, có hai người khách rẽ vào, Mi búng tay cái chóc trước mặt Loan:
- Thấy chưa, chế mà!

Hai người khách vào phòng, gọi 2 ly café và 2 ly cam vắt cho tiếp viên, Loan trêu:
- Chế mà, mở hàng hên thấy ghê!

Má Phượng nhìn Quy:
- Xuống kêu con Hà với con Vy vô đi.

Tèo ngồi bên cửa sổ, cứ ngóng tai vào trong. Nghe tiếng cười nói thì thôi, miễn không nghe gì là hắn có vẻ sốt ruột. Mọi người nhìn nhìn nhau, cười cười, má Phượng nói vừa đủ nghe:
- Thích đứa nào?

Tèo ngạc nhiên:
- Gì má?
- Tao hỏi mày thích đứa nào? Làm là không được thích đào của quán nghen con.

Tèo gãi đầu:
- Làm gì có má.
- Nói vậy thôi, chứ mày thích con Hà ai hông biết, chắc có mình con Hà không biết.

Tèo cười bẽn lẽn, không nói gì. Chợt, Vy vén màn bước ra, mắt lấm lét nhìn mọi người, lí nhí:
- Đổi người dùm con cái nha má!

Xong con nhỏ đi nhanh thẳng ra nhà sau. Mọi người nhìn nhau, Loan đứng dậy:
- Để dzô coi dzụ gì.

Má Phượng nhìn Quy, Quy thản nhiên:
- Kệ nó má!

* * *

Hà ra kêu tính tiền, Loan và một người khách cặp kè ra ngoài trước, tới cửa, Loan nháy mắt với mọi người, cười ý nhị. Phòng trọ “mối” của mấy chị em khá gần, đi bộ chút là tới. Mi chép miệng:
- Tướng ông đó không biết thọ với bà Loan không.

Quy phẩy tay:
- Nó đang cần “giải quyết” mà, có là mừng rồi.

Vị khách còn lại cũng lấy xe đi, má Phượng ngoắc Hà lại gần:
- Hồi nãy chuyện gì vậy?

Hà nói vừa đủ nghe:
- Cha ngồi với con Vy, sờ bên ngoài chưa đã, luồn vô trong, tháo móc áo nó…

Mọi người nhìn Quy, Quy cười xoà:
- Mất mát gì đâu, kệ nó, cho biết…


Chưa được bao lâu, đã thấy Loan lững thững về tới, nét mặt có vẻ bực bội, Mi bâng quơ:
- Cái mặt này là sao ta? Cha đó nhìn cũng đâu “vạm vỡ” gì lắm đâu. Mà được vậy bả mừng là đằng khác chứ?

Cả đám cười khúc khích. Loan vòng cửa sau đi lên, ngồi phịch xuống cạnh Mi. Mi khều:
- Sao?

Loan gác chân lên ghế, xẵng giọng:
- Mziạ, đi dzới thằng quỹ này bực thêm.

Mọi người đồng thanh:
- Là sao?

Loan móc tờ 100 để lên bàn:
- Bán mấy chai bia đi má, uống xả xui.

Mi nhướng mài:
- Vã cũng vừa thôi má, gì có 100 vậy?

Loan khinh khỉnh:
- Thoả thuận 300. Mẹ! Chắc được 1 phút… chờ tiếp chưa chắc thằng chả lên lại nổi, lên xong lại 1 phút chắc tao bóp d… nó quá. Tao nói thôi, lấy anh 100 cho dzui, dzề tự xử đi cha, vậy cũng bày đặt đi chơi gái.

Mọi người cười phá lên, má Phượng hỏi lại:
- Gì 1 phút… thiệt luôn hả?

Loan quả quyết:
- Nói dóc tui đi bằng đầu.

Má Phượng đánh vào đùi Loan:
- Xỉ nhục khách, làm mất khách nha mày.

Loan chề môi:
- Tui làm việc nghĩa nghen, lỡ bữa nào thằng cha đó hứng đưa con Vy 20-30 chai kêu nó đi thì sao? Lần đầu mà gặp ông nội này, chắc cắn lưỡi chết mẹ cho rồi, không chắc lãnh cảm suốt đời.
- Hahahahahaha…

Tiếng hỗn hợp những điệu cười vỡ ra, náo nhiệt một góc đường…


RE: [Truyện dài] “Gái” quê… - Hoathuongsitinh - 28-10-2013

Chương IV

Nhìn Quy và Hà đang thi nhau ói tưng bừng sau hè, Loan với Vy vừa vào phòng “thay ca”, Tèo cầm ca nước cứ sớ rớ cạnh Hà, má Phượng chắc lưỡi:
- Mới bàn đầu, có 3 người khách mà đuối dữ bây! Kiểu này vô bàn nữa không biết sao à!

Mi vén màn bước ra, tới quầy mồi thuốc, nét mặt đã bắt đầu ửng đỏ:
- Má! Mấy thằng này uống bia như trâu uống nước lung.

Phượng thăm dò:
- Thấy tụi nó sắp xỉn chưa? Coi mòi uống lâu nữa hông?
- Nhìn tụi nó tỉnh bơ má ơi, cũng chưa biết.

Có 2 người khách rẽ vào, má Phượng thở ra:
- Chắc phải mượn tiếp viên quá.

Quy vừa bước vô, uống ly nước, xua tay:
- Con với con Hà còn tiếp được, mượn tiếp viên tụi nó lấy 5k/chai bia, má lời gì nữa.

Phượng nhíu mài:
- Lỗ cũng được, chứ để tụi bây chịu sao thấu.

Mi vỗ lên vai Quy cười hì hì:
- Lâu lâu mới có một trận mà má, ăn nhầm gì, đâu phải ngày nào cũng vậy, gặp khách yếu quá từ từ xuống đô hết làm ăn gì nữa.

Nói rồi Mi trở lại phòng mình. Quy chải lại tóc vài ba cái, kéo Hà theo khách vào phòng mới.

Tèo dẫn xe xong vào quầy đứng long ngóng, lẩm bẩm:
- Cầu trời 2 thằng này uống café.

Má Phượng vừa cười vừa lắc đầu:
- Trời xa lắm con, thà đừng cầu, cầu không linh đâu.

Dứt lời, đã thấy chị tạp vụ kiêm đầu bếp, kiêm osin tất tần tật, nói chung là “chị hậu cần” cầm 2 chai nửa lít ra chiếc rượu, vừa làm vừa nhìn Tèo và Phượng:
- Bữa nay coi bộ chiến trường nảy lửa à!

Tèo ngập ngừng nhìn Phượng:
- Má… Loan với Vy còn khoẻ… hay để chế Quy với Hà ngồi chút… đổi người đi…

Phượng nhìn từng dòng rượu chảy vô chai, thở dài không nói. Bà cũng muốn mượn tiếp viên, mà phải chi nhiều khách không nói, 5 khách – 5 tiếp viên mà đi mượn, “mặt mũi” tiếp viên quán bà để đâu nữa, bà không quan tâm, nhưng tụi nó quan tâm.

* * *

Vươn vai lắc người mấy cái, Mi có vẻ phấn chấn:
- Lâu rồi mới có một bữa bê-xê-lếch, đã thiệt.

Loan liếc ngang:
- Đã cái đầu mày, đầu tao còn giựt cà tưng cà tưng.
- Tại bà yếu!

Vy vò vò tóc mình:
- Cảm giác của em bây giờ là ước gì đừng bao giờ đụng tới bia, rượu nữa.

Quy cười:
- Mới có một trận mà sợ rồi. Từ từ quen.

Hà chống càm nhìn xa xăm:
- Ước gì có thằng nào nó lấy em, rước em về nuôi cho rồi. Oải quá đi!

Tèo bóng gió:
- Thằng nào nghèo nó lấy có chịu hôn mà ước.

Hà vẫn nhìn xa xăm:
- Nghèo cũng được đừng đến nỗi đói thôi, chứ em dzầy thằng nào giàu bị điên mà nó lấy.

Mi đưa điếu thuốc lên môi, châm lửa:
- Bởi vậy, đôi khi cần phải say thật say, xỉn thật xỉn, cho nó quên đi đời khốn nạn. Cứ trơ mắt nhìn cuộc đời mình nó khốn nạn mỗi ngày, chán lắm mấy kung! Xỉn không phải trả tiền, còn có tiền, muốn gì hơn nữa.

Tèo hỏi Hà:
- Tối qua má em lên, đâu rồi?

Hà rút hai chân lên, choàng tay ôm lại:
- Còn ngủ ngoài sau.
- Má thấy em xỉn dữ vậy, có hỏi thăm gì hông?

Hà cười khẩy:
- Có, hỏi tiền để đâu! Ngày kiếm được nhiu.

Cả đám im lặng. Loan nhíu mài:
- Mà bả lên thăm mày hay định ở luôn đây vậy?

Giọng Hà vô cảm:
- Bả nói lên sống với em cho vui. Chắc ở dưới xa quá chờ tiền mệt đó mà.

Tèo góp ý:
- Anh thấy má em còn trẻ khoẻ quá mà, em lo chi, để bà kiếm gì làm đi.

Hà thở dài:
- Bả có chịu làm gì đâu anh ơi.

Có tiếng bước chân loạt xoạt, mẹ Hà vừa đi vừa kẹp tóc vừa nói vọng ra:
- Hà đưa má 5tr đi con, má hẹn người ta ở bến tàu trả tiền cho người ta còn về dưới.

Hà giật nảy mình, cả đám cũng tròn mắt nhìn về phía mẹ Hà, Hà thảng thốt:
- Má làm gì mà nợ tới 5tr? Con làm gì có nhiều tiền vậy?

Mẹ Hà chống một tay lên hông:
- Mày đi cũng bao nhiêu tháng rồi, làm gì mà không dư được 5tr?
- Con không dám ăn xài, mỗi tháng dư nhiêu gởi cho má hết rồi.

Mẹ Hà vừa nói vừa đưa mắt nhìn má Phượng như thăm dò:
- Tháng mày gởi cho má có 3tr chứ nhiêu. Hông lẽ làm ở đây tháng kiếm được 3-4tr a? Hông lẽ mày đi khách 20-30 ngàn.

Cả đám vẫn giữ im lặng, nén tiếng thở ra, Tèo dằn bức xúc xuống, chen vào:
- Mấy tháng rồi Hà không có đi khách nữa.

Mẹ Hà có vẻ ngạc nhiên, nhướng mài:
- Sao vậy? Không thích kiếm tiền hả? 1 lần hay 1000 lần có khác gì đâu, sao ngu vậy con? Mảy tưởng giờ không tiếp khách nữa thì trở thành con gái lại được hả?

Giọng Hà yếu ớt:
- Đâu có túng thiếu gì lắm đâu má.

Mẹ Hà cao giọng hơn:
- Ai nói không túng thiếu? Mày ở đây ăn ngon mặc đẹp đâu biết má mày ở quê ra sao, má nó thì thiếu tiền cơm bữa có bữa không, con cái thì kiếm được tiền lại không chịu kiếm. Bởi vậy đời tao nó khổ, ba mày đi sớm quá nên mới ra nông nổi.

Tèo có vẻ bất nhẫn, bỏ ra sau. Mi quăng điếu thuốc xuống đất, dí mũi chân lên chà sát xuống nền, miệng dường bật ra một từ nho nhỏ: “Mẹ!”

Mẹ Hà kéo Hà đứng dậy:
- Đi vô! Coi có nhiêu đưa đỡ má đi năn nỉ người ta, rồi tranh thủ kiếm đi nghen, thiếu lâu quá người ta cạo đầu tao.

Loan lầm bầm trong miệng nhìn Hà thất thểu lết đi trong tay mẹ nó: “Cạo thôi hả, bôi vôi bà mẹ cho rồi xong quăng xuống đìa cho cá dồ nó rỉa”.


RE: [Truyện dài] “Gái” quê… - Hoathuongsitinh - 28-10-2013

Chương V

Đang cầm tờ giấy cháy gần hết hươ hươ… đốt thong long, Mi ngạc nhiên hất đầu kêu mọi người nhìn ra ngõ, một ông cụ chắc ngoài 70, dáng gầy nhưng thẳng, bước đi tự tin chống gậy tiến vào. Mi đùa:
- Ông ngoại bà kiếm kìa Loan, đi lâu quá không về thăm ngoại hả?

Loan vừa cười vừa phụ hoạ:
- Nội, ngoại tao đi bán muối hết rồi mày. Thân nhân đứa nào ra nhận nha!

Quy quay sang Phượng:
- “Kép” má kìa má.

Phượng bật cười:
- Tổ cha mày, má còn phơi phới nha con!

Tèo lon ton ra trước, đon đả:
- Dạ, ông kiếm ai?

Ông cụ đứng lại, nhịp gậy một cái lên nền, tươi cười:
- Bộ tui già lắm sao kêu bằng ông? Thấy chống gậy vậy thôi chứ bỏ gậy ra vẫn đi đánh giặc ầm ầm được à mày. Cỡ mày bước ra chưa chắc làm ông già này ngã được đâu nghen.

Cả đám cười xoà hưởng ứng trước vẻ tẻn tò của Tèo.

Mi khoái chí bước ra:
- Nó con nít không hiểu chuyện, kệ nó bác, đừng để ý. Bác uống café hay bia để con dẫn bác vô bàn nè.

Ông cụ vừa đi vừa hươ tay cười nói:
- Tui tên Dũng, thứ 8, cứ gọi tui là 8 Dũng. 8 Dũng này uống là uống rượu đế, bia nó lạt miệng. khà khà…

Cả đám nhìn theo Mi dắt ông 8 Dũng vào phòng, miệng cứ toét ra không khép lại được, ôm bụng cười mà không dám cười lớn. Vy hỏi bâng quơ :
- Chị Mi tiếp bác đó hả ta?

Má Phượng lắc đầu:
- Để coi!

Mi trở ra, hất đầu nhìn Phượng:
- Má! Kép má mà, dzô đi!

Phượng cầm hộp quẹt diêm vừa cười vừa quăng vào người Mi:
- Cái đầu mày.

Loan kéo Mi lại:
- Ủa ủa… mày không tiếp hả?

Mi vừa giật tay ra vừa đẩy Loan vào phía trong:
- Của bà đó, kêu ai, nhìn ổng tui nhớ ngoại tui lắm má!

Cả đám bật cười giòn. Loan cũng cười, nhìn xung quanh một vòng, rồi như “biết thân biết phận”, lót tót đi vô.


Hết 2 xị rượu, ông 8 ra quầy tính tiền, Loan đi theo bên cạnh, ông 8 nói với má Phượng:
- Tui mượn cô Loan ra ngoài chơi chút được hông bà chủ?

Cả đám mắt tròn mắt dẹt, má Phượng vừa gật vừa cười tươi rói:
- Dạ được, chú 8 đi chơi vui vẻ, khi nào rảnh nhớ tới ủng hộ quán nha!

Ông 8 vừa khoát tay ý bảo Loan theo mình vừa nói gởi lại:
- Chắc chắn rồi, khi nào rảnh tới thăm cô Loan chứ.

Hai người đã khuất ngoài ngõ rồi cả quán vẫn ngồi há hốc miệng dõi theo. Hà chắc lưỡi:
- Chế Loan thiệt là lợi hại!

Mi vỗ nhẹ đùi Vy một cái:
- Bà Loan dạo này gặp mối “độc” không. Hồi dzìa có chuyện vui nghe rồi.

Quy xoa xoa bàn chân mình:
- Một là “tiêu biến” rồi, hai là “sung” lắm à nha…

Nét mặt Vy ngẩn ngơ:
- Em thấy nó… kỳ kỳ sao sao á…

Cả đám phì cười…

Có tiếng xe máy rẽ vào, là giữ xe của một quán gần đó, hắn chạy xe đến tận gần cửa, nói vừa đủ nghe:
- Bên tui có thằng khách muốn ra ngoài, mà quán đông quá tụi nó đi không được, bên đây ai đi không, tui chở luôn, 300!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Mi hất hàm:
- Bữa nay không ai túng tiền hết, 500 thì đi.

Hắn phân bua:
- Tui cũng có nói dò là 500 được không, nó không chịu, nói 300 à.

Quy góp lời:
- Vậy bên đây không đi đâu. Qua chỗ khác thử coi.

Có tiếng dép lẹp bẹp vội vã bên hông nhà chạy ra:
- Gì gì… đi, đi chứ! Sao không đi!

Mẹ Hà vừa xuất hiện, liền vô trong kéo Hà đứng dậy đẩy ra ngoài:
- Đi đi con, khách tới nhà còn không đi, biết chừng nào mới đủ tiền.

Mi lầm bầm trong miệng:
- Bà đi luôn đi!

Má Phượng thấy vậy liền lên tiếng:
- Con Hà nó trẻ, xưa giờ đi 500 không à chế ơi, đi vậy mất giá nó hết.

Mẹ Hà khoát tay:
- Có còn hơn không, có mất mát gì đâu mà tính lỗ lời. Đi đi con…

Nói đoạn, bà đẩy Hà lên xe, con nhỏ chần chừ đưa mắt nhìn mọi người như tìm sự ủng hộ, có lẽ là mong ai kéo nó lại.

Mọi người nhìn hai mẹ con nó, rồi cũng im lặng, chỉ có Tèo là tay chân luống cuống, nét mặt lo lắng – sốt ruột… nhưng cũng không biết làm gì…

Tiếng máy xe đã rời khỏi, mẹ Hà vuốt vuốt tay hai bên hông áo, có vẻ mãn nguyện, tười cười trở lại phòng trọ phía sau quán, nơi ngủ của nhóm tiếp viên.

Mọi người đều thở dài. Tèo thì đi tới đi lui vẻ bức bối như gà mắc tóc. Má Phượng nhìn nó, có vẻ thông cảm, nhẹ giọng:
- Mày thương nó thiệt, thì lấy nó đi, để vậy hoài sao?

Tèo luống cuống ngồi lên chiếc xe của má Phượng đậu ngoài cửa sổ:
- Con nghèo quá… má ơi…

Mi chêm vô:
- Nó giàu lắm hả?
- Nhưng… sợ tui không lo được gì cho Hà… còn má Hà nữa… đó giờ tui chỉ lo thân tui còn không có dư.

Quy động viên:
- Cái chính là hai đứa, nương nhau mà sống cũng không đến nỗi đâu. Má con Hà kêu bả về ở chung lo cơm nước ngày 2 bữa được rồi, không có tiền bạc gì nữa, tao thấy con Hà nó có hiếu mà nó ngu quá.

Má Phượng tiếp lời:
- Quyết định, thì làm cho sớm, để lâu dài thêm cũng vậy à con.

Loan đã về tới, nét mặt vui tươi bước thẳng vào cửa trước, tay phe phẩy 4 tờ 50 nghìn. Mi trêu:
- Ngoại cho 200 mà vui dữ ha!

Loan hất hàm:
- Quan trọng là vừa được ăn, vừa có tiền mà không cần làm gì hết nha mày.
- Ăn gì? Ăn xí quách của ngoại hả?

Cả đám cười ồ, như đã tạm quên chuyện của Hà. Loan chề môi:

- Bậy, ngoại già cả rồi, trở lại thời kỳ trong sáng rồi, đi ăn bún nước lèo lành mạnh, uống nước mía, tán gẫu xong là về thôi.
Cả đám đồng thanh:
- Woa… ngưỡng mộ…


Khoảng 1 tiếng sau, Hà về… dáng vẻ mệt mỏi thất thểu đi vào như vừa đánh giặc xong. Không hiểu sao, đang lê lết từng bước, nó bỗng chạy ù ra sau, nôn thốc nôn tháo.

Mấy chị em trừ Vy đưa mắt nhìn nhau. Tèo cứ đần mặt ra, thừ người một lát, đoạn nó cũng đi ra sau, nhưng chỉ đứng giữa chừng bên vách, không đi tới chỗ Hà đang ói, và dường như, nó quay mặt vào vách… rơi lệ…


RE: [Truyện dài] “Gái” quê… - Hoathuongsitinh - 28-10-2013

Chương VI

Đang đi vào quán, thấy mọi người ngồi xầm xì gì đó, Tèo chưa kịp có suy nghĩ thắc mắc đã thấy Hà bước ra, đứng trước mặt hắn, hỏi thẳng:
- Anh Tèo, bộ anh thương tui hả?

Tèo sững lại, vừa ngạc nhiên vừa giật bắn mình, quai hàm hắn như bỗng dưng cứng ngắc, mấy chị em ngồi cạnh đó thì thở dài đánh thượt hết ý kiến, không ai ngờ Hà lại “thẳng tưng” như vậy, đúng là trở tay không kịp. Mi vừ giải vây cho Tèo vừa hỏi cho biết:
- Ủa mày có bồ bao giờ chưa Hà?

Hà vô tư:
- Đó giờ em đâu có thích ai đâu, cũng hông có ai nói thích em, sao có bồ được.

Quay sang Tèo, không quan tâm Tèo vẫn chưa trả lời câu hỏi cũ, Hà hỏi tiếp:
- Sao anh thích tui vậy? Sao không thích chị Mi hay con Vy?

Tèo gãi gãi đầu:
- Đã là “chị” Mi mà thích gì. Vy thì vừa trẻ vừa… chưa có gì, tui làm sao dám trèo cao.

Hà gật gật đầu:
- À, vậy tui thì bèo nhèo rồi nên anh chọn tui thôi chứ gì.

Tèo xua tay lia lịa:
- Hông phải, ý tui hông phải vậy, tui hông biết nói sao thôi, chứ thật lòng tui chỉ… thương Hà à.

Mọi người lắc đầu, phì cười. Hà tiếp:
- Anh làm ở đây, cũng biết công việc của tui thế nào mà, sao ngu quá vậy còn thương tui?
- Tui cũng đâu có gì cao quí đâu mà đòi hỏi nhiều ở Hà, chỉ sợ Hà chê tui nghèo thôi.
- Tui nghèo xơ nghèo xác sao chê anh được.
- Vậy nếu tui… lấy Hà, Hà chịu lấy tui hông?
- Anh suy nghĩ kỹ chưa? Lấy người làm vợ khắp người ta về làm vợ? Không sợ thiên hạ cười lên đầu sao?

Tèo kiên định:
- Tui không ngại, chỉ cần sau khi lấy tui Hà chịu sống cực khổ, chỉ làm vợ tui là được rồi.
- Vợ chồng gì? Ai làm vợ ai?

Mọi người xoay nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, mẹ Hà đã chống nạnh đứng trước mặt Tèo:
- Sao? Cậu muốn lấy ai?

Hà nhanh nhảu:
- Anh Tèo muốn lấy con đó má!

Mẹ Hà quay sang Hà:
- Lấy gì? Thân nó còn lo chưa xong lấy mày rồi cạp đất ăn hả? Thà hông lấy, ở vậy đi làm tiền không sướng sao, lấy chi thằng nghèo.

Hà phụng phiệu:
- Chứ má mơ tưởng có thằng điên nào giàu nó lấy con về rồi nuôi má hả?

Phượng góp lời:
- Nhà thằng Tèo tuy không giàu nhưng nói nghèo cũng không đến nỗi chế à. Nhà năm người: Cha, mẹ, một người anh, một đứa em, với nó, ai cũng đi làm tự sống, không dư giả nhưng cũng không thiếu thốn; lại có nhà cửa đàng hoàng, tuy nhà cây vách lá nhưng rộng rãi, cũng được lắm.

Mẹ Hà vừa quay sang định nói gì đó thì có khách vào. Không ai bảo ai, câu chuyện được tạm gác lại, ai chuẩn bị vào việc nấy, mẹ Hà cũng đứng gọn một bên.

Nhìn dáng vẻ một trong 4 người khách, má Phượng thăm dò:
- Anh Hai đây chắc là việt kiều hả?

Người khách bật cười thân thiện:
- Cha, bà chủ đây thiệt là tinh ý, tui đúng thứ hai, mới bên Mỹ về chơi.

Má Phượng được thể cười tít mắt:
- Quí hoá ghê, quán nghèo của em lần đầu có việt kiều ghé đó nha.

Vị khách có vẻ thật tình:
- Mấy ông bạn dắt đi ôn lại hương vị miệt vườn, lâu quá mới về quê. Cũng định đi ăn nhậu gì thôi, đi ngang thấy “Phượng”, hồi còn trẻ tui thầm yêu một cô tên Phượng mà không dám nói, lại nghe ở đây có người đẹp hát ca cổ mùi lắm…

Mọi người cười ồ. Bla bla thêm dăm ba câu rồi kéo vào phòng.

* * *

Mẹ Hà ngồi gác chân lên ghế, gương mặt có vẻ không vui khi 4 vị khách lúc nãy 2 người về trước, còn lại 2 người chọn Quy và Mi ra ngoài mà không chọn Hà.

Chợt má Phượng có điện thoại, bà nói vừa đủ nghe:
- Hà, có khách đang chờ sẵn bên phòng trọ, gọi con nè, mày đi không?

Hà chưa kịp trả lời, mẹ Hà đã đứng bật dậy:
- Đi, đi chứ, chờ mãi mới có khách.

Quay sang Hà, bà nhanh nhẩu:
- Đi đi con, nhanh để người ta chờ, còn về làm việc.

Hà thoáng chần chừ, không hiểu sao, nó đưa mắt nhìn vội Tèo một cái. Nó chưa biết thích ai bao giờ, nhưng tự nhiên nghe Tèo nói thương nó và muốn lấy nó, trong lòng nó cũng có chút gì là lạ, chút gì hơi suy nghĩ giống như… phải sống đàng hoàng hơn, giữ gìn hơn…

Nhác thấy Tèo và Hà đưa mắt nhìn nhau, mẹ Hà lườm Tèo một cái sắc lẻm như “dằn mặt” rồi kéo Hà đi ra ngõ.

Hà vừa đi khỏi một đoạn thì Quy và Mi về tới. Mi hỏi vọng vô:
- Con Hà đi đâu vậy má?
- Có khách đang chờ bên đó, điện nó qua.

Mi chợt nhíu mài:
- Bà Quy, hồi nãy tui đi ra, cái thằng điện thoại gọi con Hà chắc cái thằng phòng bên cạnh rồi. Nó không đóng hết cửa, tui thấy nó điện thoại, mà trong phòng có 3 thằng lận à, bên đó đâu còn phòng nào có khách nữa.

Nét mặt Quy giãn ra:
- Chết rồi má ơi, bị tụi nó đưa vô tròng rồi, 3 thằng, tụi nó vật có mà chết.

Má Phượng cũng có vẻ căng thẳng khi nghe tin này. Chưa biết tính sao thì mẹ Hà lên tiếng:
- 3 thằng là sao? Là 3 khách đều chờ con Hà hả? Hôm nay có 3 khách thì thêm tiền chứ sao.

Mi trợn mắt:
- 3 thằng trong một phòng đó bà già. Nó lừa bà vô, khoá cửa lại, xong rồi cho bà về, ừ, dĩ nhiên là trả thêm tiền cho bà.

Nói xong Mi nhổ nước bọt một cái, lấy gói thuốc trong túi quần ra, rút một điếu châm lửa hút. Mi là vậy, rất đàn bà mà đôi khi chẳng đàn bà chút nào cả, cứ bỗ bã thẳng tưng.

Quy quay sang nhìn Tèo, nhưng như nói thong long không nhắm vào ai:
- Hồi trước tui cũng bị vài lần, về nằm dài 2 ngày mới dậy nổi.

Đầu óc Tèo rối tung, loay hoay một lúc, nó chạy lao ra ngoài.

* * *

Tèo nắm tay đi như chạy lôi Hà về quán, đi thẳng vào trong đẩy Hà ngồi xuống ghế, Tèo dõng dạc vừa nói với Hà vừa nhìn mẹ Hà:
- Ở đây đợi tui!

Nói đoạn, quay sang má Phượng:
- Con mượn xe về nhà chút nha má!

Má Phượng không hiểu chuyện gì cũng gật gật đầu.


Thoắt cái, Tèo đã quay lại, nó đi thẳng tới trước mặt mẹ Hà, cầm tay bà lên, dúi vào một chiếc hộp nhỏ:
- Tui muốn lấy Hà, tui gởi má 2 chỉ vàng, tui chỉ có nhiêu đó thôi.

Mọi người đều ngẩn ra. Mẹ Hà cũng thất thần một lúc trước tình huống quá đột ngột, nhưng bà trấn tỉnh rất nhanh, đứng bật dậy, xoè tay ra vừa hươ vừa nhìn xung quanh vừa nhấn giọng:
- Nghĩ sao có 2 chỉ vàng mà đòi lấy con gái tao vậy?

Chưa ai kịp phản ứng, Hà đã đứng dậy, xoay người cùng phía với Tèo, khoác tay nó:
- Con lấy ảnh.

Tèo xoay sang nhìn Hà, thở hắt ra một cái, thoáng một nụ cười rất nhanh, dường như hắn nín thở tự nãy giờ, giờ mới dám thở phào cho những quyết định và hành động nhanh như chớp còn chưa kịp có thời gian suy tính của mình.
Hà hỏi lại Tèo:
- Anh có chắc là không hối hận không?

Tèo bình thản:
- Tui không hối hận đâu.

Hà tiếp:
- Không được nhắc đến quá khứ của tui hay đem quá khứ của tui ra đay nghiến tui nghen.

Tèo cười nhẹ:
- Không đâu mà.

Hắn quay sang mẹ Hà, rành rọt và chậm rãi:
- Má thích thì về sống chung với tụi tui, tui không có tiền cho má, nhưng đảm bảo lo ăn lo mặc đàng hoàng cho má.

Mẹ Hà còn đang tức đến á khẩu thì như bị bà nhập, Hà cũng rành rọt từng câu với má nó:
- 2 chỉ vàng má làm vốn bán vé số chắc mình má sống cũng không thiếu. Từ nay chắc con không lo tiền bạc được cho má nữa, con còn lo cho gia đình, con cái nữa.

Nói đoạn nó khe khẽ nhìn Tèo, mỉm cười e lệ. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó biết e lệ thật lòng, sự e lệ có thứ cảm xúc của hạnh phúc.

Má Phượng, Quy, Mi, Vy hết nhìn Hà, nhìn Tèo rồi lại nhìn mẹ Hà, một chút hồi hộp, một chút gì nhẹ nhõm thoáng qua trên gương mặt họ.


RE: [Truyện dài] “Gái” quê… - Hoathuongsitinh - 28-10-2013

Chương VII

Thế là “thằng Tèo đã lấy con Hà”. Chính xác đúng là tụi nó lấy nhau, chứ không phải “thằng Tèo cưới con Hà”. Vì chỉ đơn giản Hà dọn cái ba lô quần áo về nhà Tèo, hai đứa thưa với gia đình một tiếng, xong ra phường làm giấy tờ, thế là xong. Không tiệc tùng, không lễ lạc.

Mẹ Hà tức lắm, cầm 2 chỉ vàng đi đâu không biết, cũng cầu trời xài hết tiền xong đừng quay lại tìm tụi nó sớm quá.

Má Phượng và mấy chị em nói để hôm nào tiền bạc thoải mái, hùn lại làm một bữa hoành tráng, cả nhà vui với nhau, mừng cho tụi nó.

Tèo vẫn còn một chỉ vàng lận lưng. Đăng ký kết hôn xong, hắn sắm cho Hà chiếc xe giông giống xe ba gác, hàng ngày con nhỏ chạy vòng vòng bán kính 2km, bán thịt-cá-rau-cải… như một cái chợ di động be bé. Tèo nghỉ làm chỗ má Phượng, đi bán vé số. Chiều nào hai đứa về ngang quán, nhìn dáng vẻ đều rất vui. Má Phượng cũng không mướn thêm người giữ xe khác, khách cũng không nhiều nhặng gì, thôi kệ.
….

Bắc ghế ngồi trước nhà, má Phượng tặc lưỡi:
- Tự nhiên mất một đứa lính, còn mất luôn thằng giữ xe, quán đã ít đào rồi. haizz…

Mi hất đầu:
- Tụi con làm xoay tua, 2 bàn chạy qua chạy lại vô tư, má an tâm.

Loan phản ứng ngay:
- Mày với con Quy chạy đi, đừng kêu tao à.

Vy thật tình:
- Chế mà chạy một hồi chắc sập quán luôn.

Mọi người bật cười giòn. Mi chợt cảm thán:
- Tự nhiên bà Quy với bà Loan đều có “kèo thơm”, sướng gì đâu, sao tui không có gì hết dị ta.

Loan phân bì:
- Kèo của tao sao bì với con Qui được, lần nào cũng 1 – 2 chai, việt kiều có khác.

Mi nửa đùa nửa thật:
- Bà việt cộng ngon hơn nhiều muốn gì nữa. Bà Qui 1-2 chai nhưng đi 2 tiếng mới về, ai biết trong đó làm gì… bà thì 20 phút, ăn uống không tốn tiền, không “lao động” mà còn có tiền, sướng gần chết.

Loan chề môi:
- Không “lao động” sao “sướng” được mày, kệ thà kèo như con Quy đi tao khoái hơn.

Mọi người lại bật cười. Cười chưa dứt đã thấy ông 8 Dũng chống gậy rẽ vào đầu ngõ, Loan nói vừa đủ nghe:
- Tội nghiệp, tao nói khi nào quán vắng khách tao qua nhà ổng nói chuyện chơi, cho đỡ tốn tiền. Vì con cái ít khi ở nhà ổng buồn cần người nói chuyện cho đỡ buồn thôi à. Mà ổng không chịu, ổng nói quán người ta làm ăn, phải vô nhậu cho quán có khách - có tiền, chủ quán cũng vui vẻ. Bởi vậy ổng bo có khi tao lấy có khi không lấy, mà lấy 50 thôi chứ không lấy nhiều.

Mi gật gù:
- Có lúc cũng có “lương tâm” hen.

Loan và ông 8 Dũng đã vào trong, Quy tự sự:
- Má, chú Hai việt kiều đó, ổng nói hết tháng ổng về bển, mỗi tháng gởi về cho con 100$, kêu con đừng “đi khách ngoài” nữa. Ổng sẽ giới thiệu cho con một người bạn thân ở đây, thỉnh thoảng “ủng hộ”. Mỗi năm ổng về ổng ghé chơi với con 1 tuần.

Phượng hơi nghĩ ngợi:
- Nhiều khi ở đây người ta nói vậy, ai biết người ta làm thật hay không con ơi. Có ai tự nhiên cho tiền ai bao giờ. Giờ thì nói vậy thôi.

Quy có vẻ tin tưởng:
- Con thấy ổng cũng thật tình lắm. Ổng làm tình như… với người yêu à, không giống người khác. Rất tình cảm. Con chưa có bồ bao giờ. Không biết người ta yêu nhau thì sao. Nhưng với ông này, tự nhiên con nghĩ chắc vợ chồng người ta như vậy, cảm giác khác lắm. Ổng không hứa hẹn hay khoác lác giúp đỡ gì, chỉ nói mỗi tháng phụ thêm cho con 100$ để trang trải. Cũng nói thật là ông bạn thân của ổng, tuổi cũng cỡ ổng, goá vợ lâu rồi, nên giới thiệu…

Mi châm thuốc, rít khẽ một hơi, từ tốn nhả từng làn khói trắng:
- Đúng là đàn ông, không phải vợ nó, thì nó “chia sẻ” cái một. Tình cảm con mẹ gì.

Quy thản nhiên:
- Số như tụi mình, được vậy cũng mừng rồi, đâu phải ai cũng may mắn như con Hà. Hà nó còn trẻ, tao với mày, hay bà Loan, đâu còn cơ hội nữa.

Má Phượng an ủi:
- Sống đừng có mất lòng tin con, mình sống có tâm, đời còn dài, không biết được, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nhìn quanh không biết Vy đã đi chỗ khác tự lúc nào, Mi điều chỉnh âm lượng nhỏ hơn:
- Còn con Vy nữa, ở đây cũng lâu rồi à.

Má Phượng góp lời:
- Tao cũng nói hoài, coi liệu sao đi chứ.

Quy đưa mắt nhìn xa xăm:
- Con cũng đâu biết liệu sao, thôi kệ nó, nó lớn rồi.

Vừa dứt câu, có một người khách trẻ rẽ vào, Mi cười:
- Trẻ đẹp bây! Nhường “hàng” cho con Vy luôn, thằng này nhìn vừa trẻ vừa bảnh trai bồ bịch đâu mà vô mấy chỗ này hông biết.

Mọi người cười xoà.

* * *
Len lén nhìn vị khách trẻ ngồi cạnh mình, Vy không nén được tò mò:
- Anh có… bạn gái chưa.

Tên con trai thật tình:
- Chưa!
- Từng tuổi này chưa có bạn gái cũng khó tin hen!
- Tui 24. Trước đây thì chưa thích thôi, giờ chuẩn bị tìm bạn gái.
- Anh có thường đi mấy chỗ này không?
- Nếu tui nói lần đầu, cô tin không?
- Tin chứ!

Tên con trai nhìn Vy, khẽ cười.


RE: [Truyện dài] “Gái” quê… - Hoathuongsitinh - 28-10-2013

Chương VIII

Ở quán “Phượng”, chỉ có mỗi Mi là mặc quần jean – áo thun, áo sơ mi hay áo kiểu chi đó, nói chung Mi là người không bao giờ mặc đồ bộ, đi ngủ thì mặc quần soọt. Trái ngược với những người phụ nữ khác trong quán, rặt một mớ đồ bộ đủ màu sắc, mà toàn là màu nóng mới ác, không cam, đỏ thì cũng xanh lá mạ, tươi roi rói. Mi hay càm ràm: “Lúa không chịu nổi, không mặc sợ người ta không biết mình nhà quê sao”.

Chiều ngã bóng, gió thoảng đều rười rượi. Mỗi người một cái ghế trước “hàng ba”, theo đuổi những suy nghĩ riêng tư. Ngày nào cũng vậy, thức – ăn – sửa soạn – chờ khách – tán gẫu hoặc đánh bài… riết rồi cũng không biết nói gì để giết thời gian. Ngày nào đông khách còn có nhiều chuyện để nói, ngày nào ế thì ai cũng hiu hiu thế nào ấy.

Má Phượng chợt gợi chuyện:
- Cũng ngộ hen tụi bây, quanh đây quá trời quán, sao ông 8 Dũng lại chọn quán mình ta?

Loan giải đáp ngay:
- Ổng nói quán mình nhìn “hiền”, không có “mắt xanh mỏ đỏ”, “áo quần thiếu vải”.

Mọi người bật cười, Quy hỏi lại:
- Ổng nói với bà vậy hả?
- Ừa. Ổng ghét mấy quán khác đứa nào cũng trang điểm loè loẹt, mặc áo 2 dây, “quần tới hán” ra trước cửa ngồi cười cợt í ới.

Mi rổn rảng:
- Bởi vậy, má làm nghề này mà từ “Má” cho tới đào hổng ai có “tư duy nghề nghiệp” tốt hết, nên quán ế thấy ham à.

Quy phụ hoạ:
- Quán này quán độc mà, đào toàn thứ dữ không, nhưng dù sao cũng “đàng hoàng trong cái không đàng hoàng” à mày.

Loan trêu:
- Tướng mày ngon mà, cũng chưa già lắm đâu, sao không vô mấy quán khác đi, hốt bạc.

Mi cà rỡn:
- Kệ, con này một thân một mình, không nuôi ai, không cần kiếm tiền chi nhiều, lao động vừa đủ, sống vừa đủ cho nó thanh thản.

Phượng thật tình:
- Má đâu muốn làm mấy cái nghề này. Có điều vốn ba cọc ba đồng, không biết làm gì. Xung quanh thấy ai người ta cũng mở. Mà đa số chủ hơi “gắt” với lính lác, thấy cũng tội. Cái xứ này ra đường gái bia ôm nhiều hơn con nhà lành. Nên má nghĩ thôi kệ, mình cũng làm, mà khác người ta. Sống đâu thì quen đó, nhưng mình có cách sống của mình.

Giọng Mi chợt hiền hẳn:
- Tụi con cũng may, gặp được má, và gặp nhau ở đây. Thời gian ở đây là thời gian con vui nhất từ xưa tới giờ đó má.

Vy tròn mắt:
- Sao kỳ vậy chế?

Mọi người không ai bảo ai, cũng không trả lời Vy, chỉ cười bâng quơ. Loan tò mò:
- Bữa trước anh chàng đẹp trai kia nói gì mà hai đứa bây ngồi lâu vậy? Kết nhau rồi hả?

- Kết gì đâu chế ơi. Cũng không nói gì, ảnh toàn hỏi về gia đình và về em không à, ảnh hỏi thì em trả lời, em hỏi ảnh cũng ít lắm.

Mi đùa:
- Chắc vô “giai đoạn tìm hiểu” rồi.

Vy cười bẽn lẽn:
- Ai vô mấy chỗ này để tìm hiểu chế ơi. Em thấy ảnh cũng hiền… mà… còn không biết có gặp lại không.

Quy nói vừa đủ nghe:
- Thằng này chết linh lắm nè, mới nhắc là tới liền luôn.

Mọi người cùng hướng mắt nhìn ra, tên trai trẻ hôm trước đang giảm dần tốc độ tiến vào, phía sau là hai chiếc xe nữa, 3 người khách khá đứng tuổi, có lẽ không đi cùng nhau. Mọi người nhanh chóng vào trong chuẩn bị bàn, mặc định tên khách trẻ dành cho Vy.

Vừa đi vào phòng, một người khách vừa nhìn theo Vy, nói chung chung:
- Có một em trẻ đẹp giành cho khách trẻ nha, bất công với mấy ông già này quá nha mấy em.

Mi di chuyển đến phía trước mặt vị khách đó, vừa bày biện trên bàn vừa đưa tay kéo dây kéo trên áo mình hạ xuống hơn nửa bầu ngực, bâng quơ:
- Thiên vị mấy anh thì có, mấy đứa trẻ vừa thiếu kinh nghiệm vừa thiếu… nhiều thứ lắm à.

Cả ba vị khách đều trố cặp mắt hau háu nhìn như soi vào khuôn ngực phì nhiêu rắn rỏi đầy mời gọi của Mi, cười hô hố đầy khoái trá.

Buổi tiệc đầy náo nhiệt nhanh chóng diễn ra, tiếng bia khui và tiếng cụng ly giòn dã, tiếng đùa cợt, tiếng dịch chuyển bàn ghế, những tiếng cười dung tục và khả ố… một mớ âm thanh hỗn tạp hoà quyện rôm rả vọng ra. Má Phượng lắc đầu nói với chị tạp vụ:
- Mấy ông này coi bộ “không vừa” đa.

* * *

3 vị khách đứng tuổi có vẻ đã “lâng lâng”, khoát vai nhau ra tính tiền. Chợt một ông kêu lên:
- Ủa cái bóp đâu? Mất bóp rồi!

2 ông còn lại nhao nhao, trở lại phòng kiếm, ông bị mất bóp thì oang oang:
- Nãy con nào ngồi với tao? Chắc nó lấy rồi. Mấy con đ… mà, đâu có tin được, xét người tụi nó đi!

Mặt Mi bắt đầu đỏ lên, hơi gằn giọng:
- Ông chắc chưa? Chắc là muốn xét không?

Mọi người trong quán đều lính quính, Vy và vị khách trẻ cũng chạy ra, má Phượng chỉ sợ ồn ào, chứ không có gì lo, người trong quán bà đều ngay thẳng, chưa bao giờ tham cái gì không phải của mình.

Hai ông khách lục soát lung tung trong phòng trở ra, không tìm thấy. Thấy vậy ông nọ càng lớn tiếng hơn:
- Xét người mấy con đ… này đi, lột đồ tụi nó ra, tụi nó canh mình phê phê tụi nó lấy chứ ai vô đây, đ.m điện thoại công an đi!

Mi vỗ bàn đánh bốp một cái thật lớn, làm ai cũng giật mình, má Phượng có cảm giác có lẽ thật ra nó muốn vỗ vào mặt ông khách nọ, mà nó kềm lại, Mi chỉ thẳng vào mặt ông khách, gằn từng tiếng:

- Đ.m con này có lấy gì của ai là cướp ngoài đường, mà cướp trước mặt hẳn hoi, đéo có ăn trộm sau lưng, nhá! Đây là chỗ làm ăn đàng hoàng, có gì từ từ nói, đừng có đ… này đ… nọ, đừng có xúc phạm. Mấy thằng bỏ tiền đi chơi đ… thì gọi là gì? Cao quí lắm hả? Có qua có lại, đéo xin xỏ thằng nào. Ông muốn xét thì gắng mà xét cho ra, ha! Xét không ra tao đập cho bỏ mẹ đừng có mà lớn tiếng!

Quy và Loan hết hồn kéo Mi ra chỗ khác, hai ông khách có vẻ hơi xanh mặt, ông bị mất bóp thì vẫn còn sừng cồ lắm, tên khách trẻ ngồi với Vy bước vào giữa:
- Chuyện đâu còn có đó, quán này có chút xíu à, nãy giờ chắc cũng không ai ra khỏi quán, nếu mất thật mấy anh cũng đâu sợ tìm không được, cứ bình tĩnh đừng nóng quá. Đâu anh nhớ lại coi có bỏ quên bóp trong cốp xe gì không?

Một ông như nhớ ra điều gì:
- Hồi nãy hình như anh bỏ bóp vô cốp xe à, lúc vô đây anh có lấy chưa?

Ông nọ hơi chững lại, không nói không rằng, ra xe kiểm tra, má Phượng và hai ông còn lại cũng đi theo. Đúng là cái bóp bỏ quên trong đó thật. Má Phượng xề xoà:
- Thấy chưa, quên mà nóng tính quá à! Vậy là huề cả làng rồi hen, mấy anh về thong thả, bữa nào rảnh vô ủng hộ em nha!

Mi nhìn theo, thấy vậy thì nổi cơn tam bành:
- Con mẹ nó, thằng chó đ…, buông ra để tao đập cho nó một trận chứ đâu để nó đi như vậy được!

Vừa nói Mi vừa cố sức vùng thoát ra khi thấy 2 chiếc xe đã bắt đầu nổ máy. Quy, Vy, Loan cùng hè nhau giữ Mi lại, tướng Mi đã đô còn rắn rỏi, thêm đang nổi xung thiên, nộ khí bừng bừng, phải nói là mạnh như trâu, cực chẳng đã tên khách trẻ đành xông vô tiếp một tay. Không thôi thì không biết chuyện gì tới nữa…

Má Phượng cũng trở vào, vuốt ve:
- Thôi con, cái nghề này mà, kệ người ta, qua thì thôi, tức làm gì, giận quá mất khôn cuối cùng mình cũng thiệt chứ ai. Đánh ổng nhập viện rồi mày không vô khám hay sao.

My không vùng vẫy nữa, nhưng “khói” trên mặt hãy còn “bốc” lắm. Mọi người buông tay được một lúc, Mi với tay cầm cái bình hoa trên quầy, quăng ra ngoài “xoảng” một cái.

Ai cũng giật thót, rồi im lặng. Mọi người hiểu tính Mi, để nó “xả” một chút cũng tốt.


RE: [Truyện dài] “Gái” quê… - Hoathuongsitinh - 28-10-2013

Chương IX

Ngồi bó gối nhìn ra đường, Vy lén lén đưa mắt nhìn mọi người, nói nhỏ:
- Từ hồi tới đây, lần đầu tiên em thấy chế Mi dữ như hôm qua, em sợ quá trời.

Loan và Quy phì cười. Má Phượng bình thản:
- Tính nó nóng và thẳng vậy thôi, chứ lành lắm, giống như rắn vậy, nhìn thì thấy hung dữ, nếu con người không tấn công nó, thật ra nó chẳng chủ động tấn công người bao giờ, còn khi đã chủ động tấn công nó, thì kết quả là tất yếu.

Vy tiếp:
- Hôm qua mà không cản bả lại, chắc ông kia… mềm xương quá à. Cản bả xong tay chân em cũng… mềm nhũn luôn.
- Chắc rồi chứ gì nữa, mẹ, mấy thằng chó, mới rúc đầu vô ngực người khác ngoan như con đẻ, buông ra chửi đ… này đ… nọ, đ… cái ông nội cha nó.

Vy le lưỡi rụt cổ, Mi vừa từ trong đi ra, vừa nói vừa kéo ghế ngồi cạnh, xong hạ giọng xuống.
- Chế vậy đó cưng, bỗ bã quen rồi, hơn 15 năm không sống đầu đường xó chợ thì sống trong nhà thổ, không biết ăn nói lịch sự đâu, thằng nào mất dạy thì đập thẳng vô mặt nó, ai tốt thì tốt lại, vậy thôi.

Vy tròn mắt:
- Ủa nhà thổ ở đâu dzị chế?

Giọng Mi đều đều:
- Nhà chế ở Sóc Trăng, năm 13 tuổi đang cấy lúa mướn tao bị người ta bắt qua Campuchia, bán vô nhà thổ, bắt đầu cuộc đời khốn nạn. Khoảng 12 năm sau tao trốn được về Sài Gòn. Ngủ gầm cầu, kết bè bạn rồi lang thang cướp giật, hút ma tuý, có khi cũng đứng đường. Sống như vậy cũng mấy năm, thấy mệt mỏi, chán chường, nhưng không muốn về quê. Lang thang xuống Cà mau, rồi vô tình vô đây, coi như cũng là duyên số, coi như cũng là sự làm lại cuộc đời, sống bình yên.

Vy nhìn Mi đầy thông cảm:
- Không ngờ số chế khổ vậy.

Mi châm thuốc:
- Khổ gì đâu em ơi, cũng qua hết rồi, giờ đang sống vui, sống khoẻ.

Loan nhìn ra đường, trêu:
- Người yêu tới kìa Vy.

Mọi người cùng nhìn ra, Vy giãy nãy:
- Chế này, người ta là khách thôi mà.

Quy cũng đùa:
- Coi bộ khách hàng thân thuộc à.

Tên trai trẻ đã dựng xe xong, đi vào chào mọi người rất lịch sự trước khi cùng Vy vô phòng.


Lần nào cũng vậy, 2 người 6 chai bia, 1 con khô mực.

Vừa rót bia, Vy vừa cười nhẹ:
- Anh vô thường, nên mấy chị trêu em hoài.

Tên con trai cũng cười:
- Bộ ít có khách nào vô thường lắm hả?
- Có chứ, có điều khách vô đây thường lớn tuổi, hiếm ai trẻ như anh lắm.

Bỗng dưng, tên con trai đặt tay lên đùi Vy, di chuyển dần lên… dần lên chỗ nhạy cảm… Vy hoảng hốt đẩy tay hắn ra. Hắn cũng ngoan ngoãn thu tay về, nghiêng đầu nhìn Vy:
- Khách vô đây cũng hiếm ai… làm vậy sao?

Vy cúi đầu, ấp úng:
- H.ô.n.g…p.h.ả.i…
- Vậy sao em đẩy ra?
- Tại… tại thường… mấy chị cho em vào uống tiếp thôi… khi nào thiếu người… em… mới vào.
- Vậy mà bà chủ cũng cho em làm ở đây hả?
- Tại… chế em làm ở đây.
- À, vậy là chế em gởi em với bà chủ. Nhưng nếu em không làm tốt công việc như mọi người, thì bà chủ lỗ rồi, nếu em không thích công việc này, thì đừng làm, còn đã làm, phải làm cho đàng hoàng mới phải. Đâu có bà chủ nào tự dưng nuôi không nhân viên không mang lại hiệu quả phải không? Có bà chủ tốt vậy, thì tội người ta rồi.

Vy chợt ngẩn ra, lâu nay, hình như nó không nghĩ tới điều này. Còn đang bối rối thì nó lại giật mình khi nghe tên con trai tiếp:
- Nghe nói em định bán lần đầu tiên 25 triệu hả?

Nó nhìn hắn, ngượng ngùng pha chút lắp bắp:
- Sao… anh biết…
- Thì anh nghe người ta “đồn”, nên mới biết chỗ này mà.

Một thoáng hụt hẫng vụt qua trong lòng Vy. Bữa giờ, nó cứ tưởng tên này thường trở lại đây vì có cảm tình với nó, thì ra không phải vậy… Giọng nó nhẹ tênh:
- Anh muốn mua hả?
- Um.m… Nhưng, em cần tiền để làm gì gấp sao?
- Đưa ba mẹ em sửa nhà?
- Nhà sắp sập chưa?

Vy tròn mắt:
- Đâu có! Nhà tranh vách lá, mưa thì dột chút, ngập nước lội bì bõm, nhưng cũng còn chắc lắm.
- Vậy sao em không làm gì từ từ kiếm tiền, cần gì làm vậy?
- Hồi xưa chế em cũng vậy, mà cũng đâu có gì to tát đâu.
- Anh nghe nói, chế em ngày xưa ngày 20 tiếng hết giặt đồ, rửa chén, tới đi gánh nước thuê, phụ cha mẹ lo cả nhà, lo mấy đứa em ăn học. Và chế em hi sinh không học, chỉ biết chữ là nghỉ. Sau đó mẹ em bệnh nặng, cần tiền gấp, chế em mới bắt đầu bước vào con đường như bây giờ, nghĩa là lúc đó chế em không có sự lựa chọn dù đã cố gắng rất nhiều, còn em, anh thấy không phải vậy.

Vy lại ngẩn ra:
- Sao anh… biết nhiều vậy?

Hắn thản nhiên:
- Cái nghề này, bị truyền miệng nhanh lắm em à, chế em làm bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu người khách không đếm nổi, đâu có khó để biết.

Ngừng một lúc, hắn nhìn thẳng vào mắt Vy:
- Nếu em vẫn giữ ý định, thì ngày mốt, anh đến chở em đi khách sạn.