[Truyện dài] Tiểu Phương... - Phụng - 16-02-2013
Tiểu Phương...
-hoathuongsitinh-
Chương I
Giới ăn chơi Sài thành gần đây kháo nhau một câu chuyện lạ. Ngoại ô Quận Bình Chánh, có một “động bàn tơ” nọ, chỉ có duy nhất một kỹ nữ và ông quản lý già. Động mở cửa đón khách từ 22h đến 5 giờ sáng. Lạ một điều nữa, khách vào phải tuân thủ điều kiện của cô kỹ nữ, điều kiện cực kỳ đơn giản: “Đoán đúng tên cô, và kể cô nghe câu truyện lạ nhất mà vị khách từng gặp”. Nếu đoán đúng, và câu truyện của khách làm cô cảm thấy thú vị, khách sẽ được tặng trọn 7 đêm cùng cô kỹ nữ hoàn toàn miễn phí. Nếu đoán sai, vị khách sẽ được cô tặng một vũ điệu, để lại 17 triệu và ra về.
Nghe đồn rằng, chưa ai biết mặt cô kỹ nữ, vì cô luôn mang mạng che mặt. Khách vào đây không ai được mang theo camera với bất kỳ hình thức nào. Đã từng có vài vị khách dấu kỹ những camera rất tinh vi và hiện đại, nhưng không hiểu sao đều bị phát giác. 17 triệu đối với khách làng chơi chỉ là một con số nhỏ, nên không hiếm những vị khách tò mò tìm đến. Cũng bởi, nghe rỉ tai rằng, cô kỹ nữ có một thân hình tuyệt mỹ, một giọng nói trong vắt như pha lê, khi thân hình cô uyển chuyển trong vũ điệu dưới làn voan mỏng màu đỏ thắm, có thể làm ngất ngây những vị khách sắt đá nhất, vô tình nhất.
17 triệu nếu nói chỉ đến để xem cô kỹ nữ kỳ lạ này nhảy múa, với những người từng đến, họ đều cho rằng hoàn toàn xứng đáng.
* * *
Hùng thấy mình đang đứng bên chiếc cầu trong một không gian chết chóc đầy ma quái, ngạ quỷ với giáo gươm tua tủa khắp nơi. Lũ lượt bao nhiêu con người ủ rũ như những chiếc bóng vật vờ, lếch thếch lại qua, khó thể phân biệt ai là ai, ai cũng một bộ đồ trắng toát như nhau, tóc tai rũ rượi. Họ xếp hàng đi qua cầu, giữa cầu có một bà lão, lần lượt phát cho mỗi người qua cầu một chén nước. Phía dưới cầu, hố sâu hun hút một màu đen lạnh đến rợn người. Gió rít từng cơn u uất.
Có người vội vã qua cầu, vội vã uống chén nước.
Có người vùng vẫy cố hất chén nước đi.
Có người khóc la, gào thét vì cố chạy đến cầu rồi bị lôi trở lại.
Hùng nhủ thầm: “Chén nước thôi mà! Cái cầu thôi mà.”
Hùng lại chép miệng: “Dù sao cũng may mắn là mình đã ở bên đây cầu”.
Nói dứt câu, Hùng mở choàng mắt. Một giấc mơ kỳ lạ.
* * *
Ngồi café với Huy, Huy nói:
- Tao mới nghe thằng bạn kể, dạo này có chuyện độc lắm.
- Chuyện gì?
Ở Bình Chánh, có động kia, động đàng hoàng, mà có một em thôi.
- Dzậy ế chắc.
Huy cười:
- Bậy, đông là đằng khác.
- Gì ghê dzậy.
- Ờ, mà 17 chai một lượt nhá.
Hùng suýt sặc ngụm trà đá:
- Quá đáng. Em đó cỡ Ngọc Quyên hay Mai Phương Thuý dzậy?
Huy so vai:
- Nghe nói chưa ai biết mặt.
Hùng tỏ vẻ chưng hửng:
- Dzụ gì nữa, bắt buộc bịt mắt khi vô phòng hả.
Huy cười cười, nhịp nhịp chân:
- Dzị thì hông cần, hông ai bịt mắt mày hết, mà em đó… bịt mặt em í lại thui à, chính đáng hông!
Hùng thở ra:
- Xời, tưởng gì, thì tháo ra, chuyện nhỏ, mấy cái khác cởi được hông lẽ cái khăn che mặt cởi hông nổi.
Huy vỗ đùi tỏ vẻ khoái chí:
- Độc là ở chỗ đó, nghe đồn chưa ai cởi được cái gì trên người em nó.
- Dzậy mấy... thằng điên nào bỏ 17 chai dzô đó xong làm gì?
Huy nhướng nhướng mài, nhấn giọng:
- Xem vũ.ũ.ũ…
Hùng nhại lại:
- Vũ.ũ.ũ… á?
- Ờ, nghe nói vũ sexy, mê hồn lắm.
Hùng phì cười:
- Đúng là mấy thằng thừa tiền hông có chuyện làm. Bà mzịa bỏ ra 3 chai, thuê một em chân dài tới lách, kêu thoát y vũ trên nền dance, có mà “vũ.ũ.ũ…” cả đêm, coi mệt ngủ - nghỉ.
Huy lắc đầu nhìn bâng quơ:
- Bởi dzị, ai cũng như mày thì còn gì là “nghệ thuật” nữa…
* * *
Hùng lại thấy mình đứng bên chiếc cầu đêm hôm trước, cảnh tượng cũng tương tự đêm hôm trước, chỉ khác những người đi qua cầu nhìn không quen nữa. Ừ… mỗi ngày mỗi khác, người dĩ nhiên là cũng khác.
Hùng trông thấy một cô gái, gương mặt dường như khá quen thuộc, đang cố vùng vẫy không chịu qua cầu hay không chịu uống nước gì đó, cô gái bị hai ngạ quỹ trấn áp, từ thân cầu – từng cây thép sắt nhọn trồi lên, xuyên qua người cô gái… từng dòng máu loang ra… ướt đẫm màu áo trắng trên người cô, Hùng không nghe tiếng la hét hay than khóc, chỉ thấy người cô rũ ra… Hùng bàng hoàng… cô gái ngẩng lên, nhìn thẳng vào Hùng… Dường như ở đây không ai trông thấy Hùng, nhưng cô lại đang nhìn Hùng… ánh mắt da diết, xót xa… buồn thăm thẳm…
Tỉnh giấc… Hùng vẫn nằm yên nhìn lên trần nhà… một cảm xúc gì đó giằng xé trong lòng… không thể nào giải thích…
* * *
Huy nhìn Hùng cứ dõi mắt nhìn xa xăm bên ly café loãng đi vì đá.
- Gì dzậy pa?
- Không có gì.
- Bữa nay mày làm gì ngồi thở ra, nhìn xa xăm không dzậy?
- Tao cũng không biết nữa.
Huy đùa:
- Hay bắt đầu suy nghĩ về em Tiểu Phương tao kể rồi?
- Tiểu Phương nào?
- Em “kỹ nữ” tao kể mày hôm qua đó.
Hùng phì cười:
- Cave nói cave, bày đặt kỹ.ỹ.ỹ… nữ.ữ.ữ…
Huy cười khanh khách:
- Kỹ nữ mày, em í “bán nghệ” chứ chưa “bán thân”, cave dzề.
Hùng lắc đầu, rồi ngẩn ra:
- Ủa, biết tên rồi à?
- Ờ, hôm qua có người đoán được tên rồi, Tiểu Phương.
- Vậy đêm qua xong rồi, chuyển qua cave được chưa?
Huy xua tay:
- Bậy, trúng tên thôi, thằng đó hông có khiếu kể truyện, em í hông khoái, lại coi vũ.ũ.ũ… rùi đi dzìa.
Hùng lại cười:
- Vẽ.ẽ.ẽ… Có ai thấy CMND của em nó chưa, biết tên nào đúng tên nào không. Truyện sao mới vừa lòng, tào lao. Lại còn tên Tiểu Phương, sến bà cố, cái tên này chắc có thời mấy trăm năm trước. Trò vậy cũng kiếm tiền được, đúng là thời đại ngày nay thấy vậy mà dễ sống.
Huy rung đùi:
- Kệ, giờ ai cho tao 17 chai tao cũng đi thử, cho biết.
Cả hai bật cười giòn.
CÙNG MỘT TÁC GIẢ: "[Truyện dài]: Nguyệt..."
RE: [Truyện dài] Tiểu Phương... - Phụng - 16-02-2013
Chương II
Hùng đặt lưng xuống giường, đưa hai tay gối đầu, suy nghĩ mông lung; nửa muốn nhắm mắt ngủ, nửa phân vân: “Hôm nay mình có nằm mơ nữa không? Có thấy lại giấc mộng kỳ lạ như hai đêm trước nữa không?”…
Cánh cửa sổ khép hờ từ từ mở nhẹ… gió mang theo hương nhài thoang thoảng lay khẽ những bức rèm voal mỏng mảnh… Hùng từ từ thiếp đi…
…
Có một cô gái trẻ, trang phục như trong phim cổ trang, đang cười tươi tung tẩy cùng chiếc xích đu trong hoa viên rộng lớn đầy màu sắc. Hùng thấy một chàng trai đứng xoay lưng về phía mình, cách cô gái một đoạn, dường như chỉ đứng yên nhìn… Tiếng chim hót líu lo, vui đùa ríu rít, hoa lá dường như cũng reo vui… từng làn gió trong lành mát rượi nối tiếp nhau nhảy múa, dẫu nhắm mắt dường như cũng cảm được màu xanh của cỏ cây…
Hương nhài… không biết là mơ hay thật… dường như hoa viên ấy sực nức hương nhài…
…
Chợt… một mùi tanh tưởi bốc lên… mùi máu tươi… vị mặn của nước mắt… cùng lúc xộc vào mũi, xông thẳng vào cổ họng Hùng… Hùng chới với dường như ngạt thở… Hoa viên xanh tươi rực rỡ biến mất, thay vào đó là một màu đen tăm tối phủ trùm tứ phía, cô gái trong giấc mơ hôm trước hiện ra… lệ máu, quần áo bê bết máu… tóc tai rũ rượi… chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh… nhưng ánh nhìn da diết và sâu thẳm… như dỗi hờn, như trách móc… như xâu xé tận tâm can Hùng… Hùng nghe ruột gan mình quặn thắt… Hùng dằn tay lên ngực… choàng tỉnh… ngồi bật dậy... thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt…
Nhài vẫn đưa hương đượm khắp cả gian phòng…
* * *
Huy lại lạ lẫm nhìn Hùng trầm ngâm bên ly café đầy lại đầy thêm.
- Tâm trạng hoài ta!
Hùng nói nhưng mắt lại dõi đẩu đâu, vô định:
- Có khi nào mình sắp chết hông?
Huy giật mình:
- Hết hồn! gì nữa pa?
- Dạo này nhiều chuyện xảy ra lạ lắm, chưa gặp bao giờ.
- Chuyện gì?
- Cũng không phải chuyện gì.
Huy giãy nãy:
- Dzậy cuối cùng là… chuyện gì?
- Dạo này tao toàn nằm mơ thấy… thế giới bên kia.
Huy phá lên cười, nhịp nhịp chân:
- Chắc mày đắc đạo roài.
- Thiệt đó pa.
- Thì thiệt, mơ mà cũng tâm trạng, rảnh quá ông ngoại.
Hùng vẫn trầm ngâm:
- Mơ nhưng mà thật lắm, cũng không hiểu sao.
Huy cà rỡn:
- Thoai dù gì cũng sắp “đi” rồi, hưởng thụ chút, tranh thủ xem “Kỹ nữ áo đỏ” vũ.ũ.ũ… một lần cho biết.
- Gì “kỹ nữ áo đỏ” pa.
- Ờ, thì nghe “giang hồ” đi dzìa đồn em đó chỉ mặc “xiêm y” màu đỏ thoai à.
- Màu đỏ hấp dẫn.
- Ờ, cũng hông biết, nhưng nghe nhiều ông kể rờn rợn sao sao đó.
Hùng cười cười:
- Để mai mua vé số, trúng đưa ông đi trước, hấp dẫn thiệt dzìa kể nghe thì tui đi.
Huy như sực nhớ điều gì:
- À, nghe quản gia của em nó nói, em nó chỉ tiếp khách một tuần nữa, mà từ hôm nay mỗi ngày chỉ nhận một khách thôi.
Hùng đùa:
- Chắc biết “bài cũ” sắp hết làm ăn được, di cư đi chỗ khác “kiếm mồi”.
Huy dài giọng:
- B-á-c l-ạ-i t-h-ế r-o-à-i…
…
Chiều, trên đường về, Hùng mua 5 tờ vé số thật, số 17, Hùng tự cười lẩm bẩm:
- 17 chai nha ông Huy, tui cho ông 17 luôn!
* * *
Đêm đó Hùng không ngủ, cứ đi ra đi vô, nằm xuống, rồi lại ngồi dậy…
Hùng hơi sợ khi nghĩ đến những giấc mơ…
Hùng bước ra vườn, trong vườn chỉ có một bụi hoa nhài nhỏ, mà hương mạnh mẽ thật, hương hoa nhài luôn làm người ta có cảm giác dễ chịu, tác dụng an thần mà.
Hùng ngồi vẩn vơ ngoài sân, hết nhìn trời, nhìn cỏ cây rồi lại đếm sao.
Khi trời bắt đầu hửng sáng, Hùng mới nằm lên giường và nhắm mắt lại.
Giấc ngủ muộn rất sâu và rất ngon.
* * *
Trời sập tối, Hùng vào quán café quen thuộc, nhìn Huy cười cười hồi lâu, Hùng mở ví đặt lên bàn một xấp tiền:
- 17 chai của bạn.
Huy nhướng mài:
- Dzụ gì?
- Trúng số thiệt.
Huy cười:
- Phá quài.
- Thiệt! 5 tờ 15 chai, boa ông thêm 2 chai, đi dzìa kể nghe.
Huy lại nhướng mài:
- Ghê dzậy, nói trúng số trúng liền dzậy đó hả, mai mốt sắm cho ông bộ nhan đèn, chắc sống qua ngày được.
Hùng bật cười:
- Ai biết, nhiều khi cuộc đời khó nói mà. Nếu tui cầu trúng số đi nhậu biết đâu không linh. “Của thiên trả địa” nhiều khi nó linh.
Huy nhịp nhịp chân:
- Ẩu thiệt, thần phật hay âm binh cũng tính hết c-ả-n-ó-r-o-à-i.
RE: [Truyện dài] Tiểu Phương... - Phụng - 16-02-2013
Chương III
Huy hơi hồi hộp khi đứng trước cánh cửa gỗ dẫn vào phòng cô “kỹ nữ”. Thật lòng mà nói, Huy không phải dạng “ham hố” cần mấy chuyện gió trăng. Chẳng qua Huy là người ham vui, có chút tò mò, có chút tưng tửng; vô tình nghe chuyện lạ, chỉ muốn “tận mục sở thị” xem thực hư thế nào. Chứ Huy có chuẩn bị câu chuyện nào đâu mà kể. Chỉ định xem thử “điệu vũ giá 17 triệu” nó ra mần răng, và cô kỹ nữ kỳ lạ này có điều chi đặc biệt.
…
Hít thở một hơi thật sâu. Huy từ từ mở cửa. Tiếng nhạc hoà tấu theo phong cách cung đình dìu dặt đưa Huy vào một gian phòng đơn sơ mà diễm lệ, ấm áp trong ánh sáng vàng tạo cảm giác êm đềm hư ảo. Phòng dường như không bắt điện. Chỉ nến và nến rải rác khắp nơi. Bốn bức tường được vây kín bằng những dãy voan lụa đỏ đổ dọc xuống, khe khẽ phất phơ. Sàn trãi thảm nhung kết hợp sắc đỏ, vàng, hoa văn tinh tế. Gian phòng rộng chỉ có một chiếc bàn nhỏ, một chiếc ghế gỗ lớn được điêu khắc cầu kỳ đặt ở vị trí lệch khoảng 1/3 chiều ngang. Huy có cảm giác mình đang lạc lõng ở một góc khán phòng, nơi sân khấu là chiếc giường lớn ẩn sau bức mành lụa đỏ với chăn, màn, grap chỉ hai sắc đỏ vàng phối hợp.
Huy dường như thở cũng không thở mạnh. Những cảm giác kỳ lạ cứ đan xen, đan xen… Nửa thư thái, nửa rờn rợn, lúc mơ hồ như người say…
Tiếng nhạc bỗng dưng chuyển dần cung bậc… Âm Tì bà trỗi lên, như ai quất vào khoảng không mấy đường roi vun vút, gãy gọn đầy mãnh liệt. Sự tác động đột ngột làm Huy không kịp chú ý, trên “sân khấu”, bức mành đỏ đã được vén lên tự lúc nào, thay vào đó là một bức rèm lụa vàng cực mỏng, và một cô gái trong trang phục đỏ như vũ nữ Ấn – trang sức lấp lánh ánh vàng, bắt đầu chuyển động…
Huy ngây ngất ngắm nhìn những đường cong hoàn mỹ với những mảnh lụa khoác hờ, lúc mềm mại – lúc thổn thức – khao khát và cháy bỏng - như tan ra cùng âm điệu, hoang dại, gợi tình mà thuần khiết.
…
Vũ khúc kết thúc khá lâu Huy mới kịp hoàn hồn. Sau khi bình tĩnh, trở lại với bản tính cố hữu của mình, Huy nhủ thầm: “Giống… lừa đảo bạn quá nha, mình chưa nói được chữ nào đã bị cho xem vũ.ũ.ũ.. mzịa nó roài, chẳng khác nào chưa có cơ hội “thử” gì hết là bị đuổi dzìa… kỳ dzậy ta… dzậy là xong 17 chai rùi đoá hở. ac.c.c…”.
Cô gái vén rèm bước đến khá gần Huy, như đoán được “tâm ý” của Huy, cô gái mở lời:
- Ông vốn không định đến để kể truyện, ông đã xem xong một vũ khúc, đã hoàn thành ý định của ông trước khi đến đây rồi có phải không?
Huy vẫn ngồi yên trên ghế, ngắm nhìn cô gái kỹ hơn. Tuy cô mang mạng che mặt, nhưng Huy vẫn cảm thấy dường như cô rất đẹp, một nét đẹp khá lạ, lạnh lẽo – kiêu kỳ nhưng không xa cách. Đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt cô trong vắt nhưng lại buồn sâu thẳm, như ẩn chứa cả một trời tâm sự.
Huy lại nhủ thầm: “Mình có già lắm đâu, kêu tới bằng ông.”
Cô gái nhỏ nhẹ:
- Ông về được rồi.
Không hiểu sao Huy ngồi thêm giây lát, rồi đứng dậy đi ra cửa. Khi cánh cửa sắp khép lại, Huy nghe giọng cô gái với theo:
- Hôm sau hãy kêu bạn ông đến đây, không cần phải mang tiền, tôi sẽ đợi.
Huy thoáng giật mình, quay lại nhìn, cô gái đã không còn ở đó nữa.
* * *
Hùng thấy trước mắt mình là một khu vườn đầy hoa nhài trắng đang nở rộ, dường như cô gái “cổ trang” hôm nọ đã lớn hơn - đang tung tăng ở đó… dường như gương mặt cô rất quen… cô đang làm một vương miện hoa, khi cô làm xong và đội lên tóc, bất chợt cô xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Hùng… và mỉm cười… nụ cười tươi sáng như bình minh buổi sớm…
Hùng đưa tay dụi mắt, nắng đã lên, hong ấm cả gian phòng…
* * *
Đợi Huy nốc một hơi cạn ly bia ngọt sớt và đặt xuống bàn, Hùng hăm hở:
- Sao sao, hôm qua sao, kể nghe!
Huy hơi trề môi:
- Ta hựn!
Hùng thoáng… cụt hứng:
- Xấu lắm hả?
- Hông!
- Không có gì ấn tượng?
- Hông!
- Ông kể chuyện không vừa lòng em nó là chắc rồi.
- Tao đâu có thèm kể gì.
Hùng nhướng mắt:
- Xài 17 chai mà sang dữ pa, hông thèm “thử” luôn.
Huy bắt một chân lên đùi:
- Bà mzịa, thử gì, thề luôn, từ khi dựng chống xe xong tới lúc chạy xe ra khỏi chỗ đó, tao chưa mở miệng được một chữ nào, tiếng tằng hắng cũng không.
Hùng trợn tròn mắt:
- Ông bị á khẩu hả?
Huy vỗ nhẹ bàn:
- Dzậy mới nói!
- Mzoá… 17 chai… tan thành mây khói.
Huy lại nâng ly bia lên, nốc một hơi:
- Giống như bị… bà nhập vậy. Tao vừa tới, chưa kịp kêu, ông già ra mở cổng. Tao dựng chống xe xong, ổng xoè tay ra, tao quê quê, gấp quá! Tao móc 17 chai đưa ổng. Ổng chỉ tay kêu tao đi vô.
Huy hớp một ngụm bia, tiếp:
- Tự dưng bắt đầu đã ngộ ngộ làm tao dường như mất phương hướng. Tao dzô phòng, tới ghế ngồi, em nó “bay” ra, tại tao chưa kịp thấy nó ra đường nào, cái phòng chà bá, xung quanh rèm từa lưa, không có điện, toàn đèn cầy, có ngàn cái cửa mụ nội tao cũng hông biết. Thế là nhạc, thế là nhảy múa, xong! Đi dzìa… hông có cơ hội nói gì luôn.
Hùng chưng hửng:
- Gì kỳ dzậy, không cho kể chuyện gì hết, múa sảng vậy đó hả, giống “ép bạn xem chương trình” quá.
Huy cười, nhịp nhịp chân:
- Dzậy đoá!
Hùng vừa cười vừa cầm ly lên:
- Mzoá, tiền trúng số có khác, xài sang như đ..~…, gặp tiền mần ăn tiếc đứt ruột. Có 2 chai tiền của con đoá nhoa pa. Không khai thác được gì.
Huy cười, xua tay:
- Không tiếc!
Hùng nhướng mài, vừa thắc mắc vừa ngạc nhiên. Huy nhìn Hùng, nét mặt không có gì là buồn bã hay tiếc nuối:
- Một cảm giác rất đặc biệt, màn trình diễn đặc biệt, cứ như bước vào một thế giới khác mình chưa từng bước qua trong đời, đáng đồng tiền bát gạo lắm.
Ngừng một chút, Huy tiếp:
- Cô kỹ nữ đó, thật sự rất đẹp, rất kỳ lạ.
- Mở mạng che mặt rồi à?
- Chưa, nhưng có thể cảm nhận được – Một cái đẹp hoàn hảo đến từng mi li mét.
- Ghê dzậy!
Chợt như nhớ ra điều gì, Huy thoáng giật mình:
- Tao quên, có chuyện này ngộ lắm, lúc tao về, nhỏ đó kêu tao bữa sau kêu mày tới, không cần phí.
Hùng bật cười:
- Thôi đi má! Ông không mở miệng nói lời nào làm gì nó biết đến con mà kêu tới, dzụ hả pa, 17 triệu chứ hông phải 17 chai nước ngọt đâu nha!
Huy quả quyết:
- Tao nói thiệt mà!
Hùng cười khà khà:
- Mzoá, con lạy mzịa!
- Tao nói thiệt, chính xác câu của nó là: “Hôm sau hãy kêu bạn ông đến đây, không cần phải mang tiền, tôi sẽ đợi”.
Hùng thoáng rùng mình, nhưng cũng bật lại:
- Nó nói kêu bạn tới, ý nhờ ông PR dùm, kiếm khách tiếp, làm như bạn ông có mình tui.
Huy hơi ngẩn ra, nhưng tiếp tục quả quyết:
- Dạo này tao gặp có mình mày chứ ai. Dzới lại rõ ràng nhỏ đó nói không cần tiền mà.
Một cảm giác ớn lạnh chợt chạy dọc sóng lưng Hùng. Huy cũng tự dưng im lặng. Dường như trong lòng cả hai đang bận rối nùi với hàng trăm câu hỏi chưa tìm được lời giải đáp.
RE: [Truyện dài] Tiểu Phương... - Phụng - 16-02-2013
Chương IV
Sao Hôm đã hiện rõ trên nền trời xanh vắt. Hùng vươn vai đưa tay ra sau cổ: “Hôm nay trời thật đẹp!”. Ngồi ngoài vườn tận hưởng làn gió đêm yên ả, khúc nhạc lá không lời, hương Hồng – lan – nhài thoang thoảng mà Hùng không thể thư giãn được như mọi ngày, trong đầu cứ suy nghĩ bâng quơ về những chuyện xoay quanh cô “Kỹ nữ” kỳ lạ nọ.
Ngẫm tới ngẫm lui, Hùng chép miệng: “Bảo đảm cha Huy thêm mắm dặm muối để mình chột dạ mình đi thôi, làm gì phức tạp được.”
Hùng thong thả nằm lên giường, lại đưa tay gối đầu nhìn lên trần nhà một lúc, rồi nhắm mắt lại.
…
Dường như Hùng đang đi vào một cung điện, khung cảnh sao cổ điển và khác lạ, cứ chạy thật nhanh qua tầm mắt… Hùng có cảm giác mình đang đến trước một gian phòng riêng nào đó… dường như có tiếng nhạc phát ra, lúc trầm – bổng – lúc đột nhiên ngưng bặt…
Cánh cửa từ từ mở… sâu bên trong, dường như có một cô gái… không cần nhìn mặt, Hùng đã mặc định đó chính là cô gái của những đêm hôm trước… cô gái đang trầm tư bên chiếc đàn Tì bà… như chờ đợi một điều gì đó – một ai đó…
Hôm nay cô gái không ngẩng lên nhìn Hùng, chỉ cúi mặt và rẩy tay vô định – tạo nên những giai điệu tưởng chừng như vô định lại ẩn khuất lắm ưu tư…
Hôm nay không có hương hoa nhài…
…
Hùng bước xuống giường và đi ra vườn, nhài hôm nay vẫn trổ bông…
Hùng ngước lên nhìn trời, sao Hôm đã lên cao, rất cao… Hùng lẩm bẩm: “Cô gái đầy mộng mị - em là ai? Sao hôm nay hoa nhài không toả hương…”
* * *
Kết thúc phần cơm của mình, Huy nhìn Hùng, cười đểu:
- Hôm qua đâu có đi phải không?
Hùng vừa ăn vừa thủng thỉnh:
- Đi chi!
Hớp ngụm trà đá, Huy đều giọng:
- Đi thử cho biết.
- Vũ thoát y tui cũng coi rồi, có gì lạ đâu.
- Đôi khi không thoát y nó mới lạ pa. Không lạ, nhưng vẫn lạ, đó mới là điều đặc biệt.
Hùng ngẩn nhìn Huy, cười, rồi lại ăn tiếp.
Huy bỗng dưng… triết lý:
- Như thời… trai trẻ, mình tưởng: nắm tay – khoác vai – ôm – hôn – cởi đồ - làm tình- Vậy là xong, kết thúc một qui trình, không có gì hấp dẫn nữa, không có gì lạ nữa. Từng trải, rồi từng trải, mình nhận ra đôi khi không mặc gì lại bình thường, áo sơ mi đôi khi lại sexy và hấp dẫn. Như hôn cùng một người , có người thậm chí hôm qua và hôm sau cảm giác cũng khác nhau; nhưng cũng có người có hôn ngàn năm cũng không có cảm giác. Có lúc nghĩ làm tình là giải quyết nhu cầu, tắt đèn ai cũng như ai, nhưng thật ra không phải, khi trong đầu mình biết người bên cạnh mình không phải là người mình muốn, dù cách làm tình của hai người có giống nhau cũng không có cảm giác, muốn – nhưng không muốn, có lúc phải tự hỏi thật ra mình muốn gì?
Hùng suýt sặc:
- Mzoá… tâm trạng!
Huy cười cười, nhịp nhịp chân:
- Cuộc sống là một vòng lẩn quẩn, quay đi quay lại, chỉ bình mới rượu cũ. Cảm xúc con người cũng vậy, xà quần và phức tạp, nên phải trân trọng những khi mình bất chợt có “cảm giác”.
Hùng gác nĩa muỗng xuống, hớp một ngụm trà đá:
- Sẽ suy nghĩ, ha!
Huy lại cười cười, cầm ly trà đá nhìn ra đường:
- Biết đâu sau này mày lại cảm ơn tao, tao mới “chế” ra được một câu châm ngôn như vầy: “Don’t let to miss somebody in your life, because after that must wait very long to the cycle turning back”.
* * *
Hùng dong xe vô định trên đường phố, cũng không biết muốn đi đâu. Địa chỉ Huy nói kiêm chỉ đường chu đáo Hùng đã nhớ, nhưng trong đầu vẩn lanh quanh giữa: “Đi – không đi – đi…”.
Nghĩ đến những giấc mơ kỳ lạ gần đây như biến thành một thế giới khác dần trở nên thân thuộc, Hùng thoáng rùng mình xen lẫn thích thú. “Thôi kệ, lỡ lạ rồi, cứ lạ nốt xem sao, xem như một chuyến phiêu lưu”… Nghĩ đoạn, Hùng vòng đầu xe…
…
Hùng mở he hé cửa, hương hoa nhài như đón khách chạm vào mũi làm Hùng hơi sửng sốt, tiếng đàn bắt đầu cất lên… Hùng bước vào phòng, cô gái trong bộ đầm trắng kiểu đồ ngủ của các tiểu thư thời xưa đang ngồi trên chiếc giường rộng gãy đàn… đàn tì bà – giai điệu… giai điệu sao mà quen thuộc… cô gái mang chiếc mặt nạ bướm màu đen, hình ảnh cô gái quá tương phản về màu sắc với gian phòng chỉ hai gam màu đỏ - vàng chủ đạo.
Hùng ngồi xuống bộ bàn ghế đối diện cô gái, vừa nghe vừa cố nhớ bản nhạc này đã từng nghe ở đâu… vừa đưa mắt quan sát gian phòng.
Hùng giật mình trượt khỏi ghế khi nhớ ra bản nhạc, cũng là lúc nhạc khúc đã dừng lại. Cô gái vẫn ngồi yên trên giường:
- Hình như ông không thích nhạc khúc này?
Hùng ngồi lại lên ghế, hơi bối rối:
- Khô.ô.n.g phả.ả.i…
Cô gái nhoẻn cười:
- Tôi làm ông giật mình?
Hùng giả lả:
- Hình như cô rất quan tâm đến màu sắc, nhưng trang phục lại đối lặp, màu áo làm tôi thấy không thoải mái.
Nói xong, Hùng nhủ thầm trong bụng: “Thật sự cái đầm trắng trong phòng này làm mình đổ mồ hôi hột”.
Cô gái tỏ vẻ bình thản:
- Các cô dâu trong đêm tân hôn tuy mặc áo choàng đỏ, nhưng bên trong là áo trắng.
Hùng lại hoảng hồn, trượt khỏi ghế. Đưa tay lau trán trước khi lên ghế ngồi lại.
Cô gái không biểu lộ chút cảm xúc trước phản ứng của Hùng, nhẹ nhàng:
- Hình như chiếc ghế không phù hợp với ông, hay ông đến đây!
Dứt lời, cô gái đưa tay ngỏ ý mời Hùng đến ngồi cạnh mình.
Hùng vội xua tay:
- Không sao, tôi ngồi đây được rồi.
Cô gái nhoẻn cười:
- Tuy ông không định đến đây để kể chuyện, nhưng tôi biết ông có một câu chuyện đủ làm tôi thú vị. Nhưng tôi sẽ không đề nghị ông kể. Hãy để tôi kể ông nghe một câu chuyện khác.
Hùng nhướng mài. Cô gái từ tốn:
- Tôi sẽ không múa cho ông xem, vì ông là người khách được chọn, trong bảy đêm, tôi sẽ kể chuyện cho ông nghe.
Hùng nhủ thầm: “Dzậy thôi hả? Mình thì bình thường, nhưng cả đám bỏ 17 chai trước mình mà biết kết cục này chắc đi tự dzận hết quá”.
…
RE: [Truyện dài] Tiểu Phương... - Phụng - 16-02-2013
Chương V
Cô gái bắt đầu kể:
… Đó là câu chuyện từ cách đây hơn 200 năm. Có một bé Nam tên Tuấn Linh và một bé nữ tên Bảo Trân được đưa vào cung lúc vừa 7 tuổi. 5 năm đầu, 2 đứa trẻ ấy chủ yếu ở trong cung chơi cùng các hoàng tử và công chúa. Bảo Trân và Tuấn Linh rất thân nhau, một đôi thanh mai – trúc mã. Tình cảm nảy sinh cũng là điều rất tự nhiên. Sang năm thứ 6, là năm 2 đứa trẻ đã 13 tuổi. Bảo Trân được đưa vào Nhạc phòng, Tuấn linh được đưa vào hầu bên cạnh Hoàng đế. Hai trẻ định khi được 16 tuổi sẽ xin nhà vua phối duyên giai ngẫu.
Trớ trêu thay. Hai đứa trẻ quá ngây thơ. Đến năm 16 tuổi, Tuấn Linh mới đủ lớn để nhận ra rằng… mình là một Hoạn quan. Số phận của Tuấn Linh đã được chỉ định đưa vào cung từ lúc mới chào đời. Để giảm đau đớn và ảnh hưởng tâm lý, đứa bé ấy đã được hoạn khi chào đời chưa đầy một tháng.
Đau khổ, tiếc nuối, nhưng tình yêu của Bảo Trân và Tuấn Linh vẫn không hề thay đổi. Hai trẻ nắm tay nhau thề nguyền – chờ nhau kiếp lai sinh. Kiếp này có duyên mà không nợ, hẹn kiếp sau sẽ nên vợ nên chồng.
Cứ thế, Bảo Trân và Tuấn Linh luôn ở cạnh nhau, chăm sóc, bảo bọc, yêu thương nhau, bằng một tình yêu không tì vết.
Có lần, Tuấn Linh nói với Bảo Trân rằng, đối với Linh – Trân là cả một thế giới, một thế giới tuy nhỏ bé nhưng đủ để Linh cảm thấy mình may mắn và hạnh phúc. Từ đó, khi chỉ có hai người, Linh gọi Trân bằng cái tên trìu mến do mình đặt – Tiểu Phương.
Hùng thoáng giật mình:
- Nghe nói – tên cô là… Tiểu Phương!
Cô gái nhoẻn cười:
- Tôi cảm động trước câu chuyện này, nên khi một người khách đoán tên tôi là Tiểu Phương, tôi gật đầu, thế thôi.
Hùng thở phào… cảm thấy chút gì nhẹ nhõm.
Cô gái như trấn an Hùng:
- Tôi là một nhà ngoại cảm.
Thấy Hùng có vẻ an tâm, cô gái tiếp tục kể:
… Chắc ông cũng biết, chỉ những cô gái có sắc vóc hoàn mỹ, mới được đưa vào Nhạc phòng. Bảo Trân càng lớn càng trở nên xinh đẹp. Khi Bảo Trân được 18 tuổi, trong một bữa tiệc nọ, đã lọt vào mắt xanh một vị vương gia. Vị vương gia này sau đó tâu lên Hoàn thượng, xin Bảo Trân về làm tì thiếp.
Quyết trọn thề nguyền với Tuấn Linh, không để tấm thân mình vẩn đục, trước khi chiếu chỉ của Vua truyền đến, Bảo Trân đã dùng dao tự sát. Lúc Tuấn Linh mang thánh chỉ đến nơi, đau đớn tột cùng, không muốn để Bảo Trân phải vò võ đợi mình ở thế giới bên kia, Tuấn Linh đã ôm Bảo Trân vào lòng, cùng tự sát chết theo trong ngày hôm đó.
Hùng gãi gãi đầu:
- Thời buổi hiện đại rồi, tự dưng kể chuyện xa lắc xa lơ, mà buồn thảm quá.
Cô gái từ tốn:
- Hãy kiên nhẫn, rồi ông sẽ hiểu tại sao tôi kể chuyện này cho ông nghe.
Cô gái tiếp:
… Bây giờ, tôi kể ông nghe về Canh Mạnh Bà.
Theo truyền thuyết, sau khi con người chết đi, linh hồn của họ sẽ bị đưa đến các điện địa ngục để chịu tội cho đến khi đi đến điện thứ 10, là khu Vong Đài của Mạnh Bà. Tại đây họ trải qua quá trình chuẩn bị đầu thai sang kiếp khác. Mạnh Bà là thần U Minh phụ trách các linh hồn sắp được chuyển sinh thành người.
Mạnh Bà có một món canh Quên Lãng, được nấu bằng thảo mộc của thế giới con người. Nó giống như rượu và có 5 vị: ngọt, đắng, cay, mặn và chua. Bất cứ ai muốn chuyển sinh sang kiếp khác cũng phải uống món canh này trước khi bước qua chiếc cầu Luân hồi. Canh Mạnh Bà có thể xóa hết ký ức về những đời trước của một người, đó là lý do vì sao mỗi người đến trong cuộc đời này đều chẳng hề nhớ gì về những đời trước của mình, dù có muốn lưu giữ ký ức như thế nào cũng không thể được.
Hùng hơi run rẩy:
- Gần đây… hình như tôi mơ… về chuyện này.
Cô gái thản nhiên:
- Tôi biết!
Cô gái trở lại với câu chuyện của mình.
… Bảo Trân và Tuấn Linh gặp nhau bên chiếc cầu Luân hồi, mừng vui khôn xiết. Lời hẹn “gặp nhau kiếp lai sinh”, cuối cùng cũng sắp thành hiện thực. Trước khi qua cầu, cả hai bịn rịn không rời, cứ sợ sẽ lạc mất nhau, khó lòng tìm gặp.
Tuấn Linh qua cầu trước, lúc này, cả anh và Bảo Trân đều chưa biết về Canh Mạnh Bà. Khi Tuấn Linh vừa uống xong chén canh của mình, cũng là lúc Bảo Trân vừa hiểu ra thế nào là canh Mạnh Bà, cô muốn ngăn cản Tuấn Linh đừng uống chén canh đó, nhưng đã không kịp nữa. Sau khi uống chén canh, Tuấn Linh không còn nhận ra Bảo Trân là ai, ký ức anh chỉ là một tờ giấy trắng, chuẩn bị đầu thai kiếp mới. Bảo Trân khóc than thống thiết, đau xót khôn cùng. Cô thà là không siêu sinh, thà cả hai suốt kiếp là cô hồn dạ quỷ, suốt kiếp sống nơi 9 tầng địa ngục, mà được ở bên nhau, yêu thương nhau. Giờ đây siêu sinh thì sao? Đã không còn nhớ gì kiếp trước, không còn nhận ra nhau nữa, thì có nghĩa gì đâu.
Đến lượt mình, Bảo Trân nhất quyết không uống Canh Mạnh Bà. Cô nghĩ rằng ít ra một người còn nhớ, thì còn có cơ hội tìm lại người kia, khi hai người đều không nhận ra nhau, thì không còn cơ hội nữa. Đã hứa chờ nhau kiếp khác, thì phải gặp lại nhau kiếp khác.
Thần U Minh phụ trách các linh hồn sắp chuyển sinh thành người và Ngạ quỉ không chấp nhận bất kỳ linh hồn nào không uống canh Mạnh Bà. Vì linh hồn đến lượt chuyển sinh, bắt buộc phải chuyển sinh, bắt buộc phải uống Canh quên lãng.
Mặc cho Ngạ quỉ xuyên giáo mác khắp tấm thân yếu đuối mong manh, cứa dao vào cổ, đau đớn không thể nào kể xiết, máu đẫm hết xiêm y, Bảo Trân nhất quyết không mở miệng.
Để tránh làm chậm tiến độ, một phần cũng cảm động tấm chân tình của một linh hồn khờ dại, Mạnh Bà buộc phải dời sự siêu sinh của Bảo Trân lại lần sau.
…
Mồ hôi Hùng túa ra ướt khắp người. Câu chuyện của cô Kỹ nữ và những giấc mơ gần đây của anh… dường như có điểm tương đồng… đến đáng sợ. Tại sao lại có sự trùng hợp kỳ lạ đến như vậy?
Không để Hùng kịp thắc mắc hay phản ứng gì, cô gái bảo Hùng:
- Khuya rồi, ông về đi, mai ông lại đến, muốn hỏi gì, hãy để ngày mai!
RE: [Truyện dài] Tiểu Phương... - Phụng - 16-02-2013
Chương VI
Trên đường về, Hùng nhấc máy gọi cho Huy. Đầu dây bên kia, giọng Huy nhừa nhựa:
- Thằng ông nội, 1h sáng…
- Tui biết rồi!
- Ừa, ngủ đi!
- Tít…tít…tít…
Hùng nhìn màn hình, chậc lưỡi, lẩm bẩm: “Cái đồ… mê ngủ bỏ bạn!”
…
Hùng không về nhà mà dong xe ra ra một bờ kè ngồi hóng gió. Bao nhiêu chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra, bao nhiêu câu hỏi không biết đâu là lời giải đáp, đêm nay khó lòng mà ngủ được.
Hùng tự nói với mình: “Nếu đem những tình tiết trong câu chuyện của cô gái đó, lý giải cho giấc mơ của mình. Thì chiếc cầu mình thấy, có lẽ là cầu Luân hồi, còn cô gái bị tra tấn dã man, có lẽ vì không chịu uống canh Quên lãng. Nhưng… cô gái đó là ai? Vì sao mình lại mơ thấy cô gái đó nhiều ngày liền, cứ như thật chứ không phải là mơ. Và câu chuyện của cô kỹ nữ… có cái gì đó… rất là tương đồng… chẳng lẽ giấc mơ đó có liên quan đến kiếp trước của mình? Câu chuyện cô kỹ nữ chỉ là một câu chuyện dẫn tương tự để nói đến quá khứ dị lai của mình, hay như thế nào?...”
Hùng chậc lưỡi: “Thật là rối rắm. Nghĩ nhiều cũng vậy, khỏi suy nghĩ nhiều, cứ đến gặp cô gái đó, rồi cũng sẽ có kết quả, càng nghĩ chỉ càng làm mình tự điên thôi”.
…
Hùng ngồi thơ thẩn bên bờ kè ngẫm chuyện vẩn vơ đến 6h sáng. Dù sao cũng lâu không long nhong đêm ngoài đường, dù sao cũng lâu không café “tinh sương”. Hùng nhấc máy gọi cho Huy.
- Gì nữa pa?
- Cafe!
- Giờ mấy giờ?
- 6h!
- Moá, kiếp trước chắc tao nợ mài mà chưa trả nà!
Cúp máy, Huy lẩm bẩm: “Mình mà chưa dzợ dám nó… cưới mình lắm à!”
* * *
Hùng nhăn răng đón Huy ở quán café quen thuộc trong khi mặt Huy thì nheo nheo như khỉ ăn ớt.
- Mzoá, tối qua hạnh phúc quá nên “dằn” hông nổi hả ông lội!
Hùng cười cười níu tay Huy:
- Tại mềnh nhớ boạn chứ bộ.
Huy cũng cười giật tay ra:
- Giữ khoảng cách vừa đủ nhá, 113 à!
Café được mang ra, yên vị, Huy nhìn Hùng cười đểu:
- Tối qua “kết thúc chương trình” rồi hả! Sao dzìa sớm dzậy?
- Tui đâu có dzìa, ra bờ kè ngồi tới sáng.
Huy cà rỡn:
- Hôm qua em đòi 50% chứ không có free nên “đứng đường” kiếm lại chút cháo hả?
- Free đàng quàng…
Huy nháy mắt:
- Đã ta! Report tí coi, tui viết lại đem bán info cho mấy cha nội đi trước, đắt lắm à!
Hùng bật cười:
- Ông hông cần viết, ông chỉ kể thôi, một là sông SG có một số đôi dép, vì… tức, già đầu còn dại… gái. Hai là, hôm sau cái động đó được... san thành bình địa.
Huy trợn mắt:
- Ghê dzậy!
- Ờ!
- Xấu lắm hả? hay má mì rùi chứ hông phải “hàng mới” nữa?
- Cái đó hông biết.
- Là sao?
- Người được chọn, sẽ được một đặc ân là khỏi xem vũ.ũ.ũ…
- Ờ.ờ.ờ…
- Sẽ được nghe + xem độc tấu Tì bà…
- Ờ.ờ.ờ…
- Em nó mặc bộ đồ ngủ màu trắng mong manh…
-…
- Tóc buông dài, mang mặt nạ Bướm đen đầy khêu gợi…
- …
- Sau đó tắt bớt mấy ngọn đèn… và mời ông lên giường…
-…
- Và kể ông nghe câu chuyện… 7 đêm. Hahaha…
Nói đến đây Hùng không nhịn được, bật cười sảng khoái. Huy nghệch mặt:
- Vậy là sao?
- Ông nghe chuyện 1001 đêm chưa?
- Rồi!
- Thì chuyện này ngắn hơn, kể 7 đêm à!
- Nghĩa là mỗi đêm gặp nhau… kể chuyện hả.
- Ờ.
Huy ngớ ra:
- Dzui nhểy!
- kakakaka…
Cả hai lại bật cười.
Huy nhịp nhịp chân, vừa nói vừa cười:
- Mzoá lừa tềnh thiệt. Nhưng nói chung nếu không biết được “sự thặc” thì cũng đủ làm cho khách hàng hài lòng, không nuối tiếc.
Hùng đùa:
- Dzậy cứ để bí mật mãi mãi là bí mật đi ha.
Huy nhìn Hùng bật cười:
- Dzậy đi! Cho cuộc đời có thêm giai thoại.
Hùng bắt đầu nghiêm nét mặt:
- Tui chưa kể ông nghe, gần đây tui liên tiếp mơ những giấc mơ rất kỳ lạ. Mơ thấy một người con gái… dưới địa ngục.
- Ân oán sâu xa dữ hen! Đi hông tới luôn à.
- Câu chuyện tối qua cô đó kể, lại rất giống với những gì tui mơ.
Huy hơi chững lại:
- Ghê vậy!
- Ừ… thật sự rất giống… cổ nói cổ là nhà ngoại cảm…
Huy trầm ngâm, không nói gì, Hùng dò xét:
- Ông có tin chuyện lai sinh chuyển kiếp, hay chuyện của thế giới bên kia không?
- Cái này khó nói lắm, khoa học thật ra còn không chứng minh được mà.
Huy làm mặt hù doạ, dí vào mặt Hùng:
- Có khi nào… cô kỹ nữ đó… là…m.a.a.a… không…
Hùng rùng mình:
- Khó nói lắm à… Có lúc tui cũng… nghi nghi… vì cổ chưa biết mình… nhưng hình như đã biết nhiều chuyện về mình rồi…
Huy so vai:
- Cũng ớn ớn… Vậy tối nay có tới tiếp không?
- Có lẽ tới…
- Ông không sợ hả?
- Tui thì, tui vốn đâu có sợ ma.
Huy lại so vai:
- Có ai biết ma là gì, nên có người sợ có người không, chứ gặp thiệt coi, thằng nào không sợ tui đi đầu xuống đất, ở đó mà liều.
Suy nghĩ một lúc, Hùng quả quyết:
- Coi như mình có cơ hội mà người khác không có, phiêu lưu một lần coi sao.
RE: [Truyện dài] Tiểu Phương... - Phụng - 16-02-2013
Chương VII
Cô gái vẫn ngồi đó, bộ đồ ngủ trắng và chiếc mặt nạ Bướm đen huyền bí.
Hôm nay cô không đánh đàn.
Hùng đến ngồi bên bộ bàn ghế cũ. Cô gái đưa tay chỉ phía cạnh mình:
- Ông không muốn đến đây ngồi?
Hùng ngập ngừng:
- Thường… khách đến nhà thì ngồi bàn… không ai ngồi giường… hơi bất tiện.
Cô gái không thể hiện cảm xúc gì.
- Vậy chúng ta tiếp tục câu chuyện hôm qua nhé!
Hùng gật khẽ. Cô gái bắt đầu:
… Vòng tuần hoàn của một kiếp người, nếu không phạm lỗi lớn sau khi chết phải chịu phạt dưới 9 tầng địa ngục, khi đến được chiếc cầu Luân hồi, thường khoảng 100 năm.
Sau khi chịu cực hình tàn khốc vì không siêu sinh đúng kiếp, Bảo Trân được thả ra làm hồn ma vất vưởng dưới địa ngục, không chốn dung thân. Nhưng cô không hề oán trách, cô mòn mỏi và hi vọng đợi 100 năm trôi qua, để gặp lại Tuấn Linh.
Lần chuyển sinh tiếp theo cũng đến. Phải rất khó khăn Bảo Trân mới tìm được Tuấn Linh bên chiếc cầu Luân hồi. Vì hình dạng người cô yêu đã khác. Kiếp khác – dĩ nhiên anh là một người khác. Tình yêu khiến cô mụ mị, đã không nghĩ đến anh sẽ không còn hình dáng cũ ngày xưa nữa. Trái tim anh khác, hình dáng anh cũng khác, tâm trí anh hoàn toàn không có cô – gặp lại người cô đã chịu bao đau đớn khổ cực chờ đợi 100 năm, những tưởng sẽ vui vẻ và hạnh phúc, nhưng kết quả lại làm trái tim cô tan nát. Càng tan nát hơn khi bên chiếc cầu Luân hồi lần này, người cô yêu… đang cố giữ chặt tay một người phụ nữ khác… Họ đều đã cao tuổi… có lẽ họ đã có thời gian dài hạnh phúc bên nhau… không trắc trở và nuối tiếc…
Bảo Trân không chạy đến ôm chặt lấy anh… như điều cô vẫn nghĩ đến mỗi ngày – mỗi giờ - mỗi phút – mỗi giây… suốt 100 năm đằng đẵng. Không nói cho anh nghe: “Em đã chờ anh 100 năm, em vẫn giữ lời hẹn ước ngày nào”.
Cô thản nhiên nhìn anh bước qua chiếc cầu luân hồi, người phụ nữ của anh cũng bước qua chiếc cầu luân hồi… Cô tự cười với mình: “Chỉ có em - chờ đợi anh!”…
Lại một lần nữa, Bảo Trân hứng chịu những cực hình tàn khốc nhất cõi âm ty… không cảm xúc… cô siêu sinh để làm gì… Nếu mỗi 100 năm phải đau đớn một lần để được nhớ về người mà cô muốn nhớ, thì có đáng gì đâu…
Hùng rươm rướm nước mắt… “sao lại có người chung tình một cách khờ dại như vậy!”…
Cô gái dừng một lúc như để ổn dịnh dòng cảm xúc. Cô nói với Hùng mà như nói với chính mình:
- Ông cũng thấy cô gái ấy rất khờ dại có phải không?
Hùng lặng im không đáp.
Cô gái trở lại câu chuyện của mình:
… Rồi 100 năm nữa cũng trôi qua. Lần sau không còn quá dài như lần trước. Không còn nhiều mong đợi như lần trước. Vì thật ra, Bảo Trân cũng không còn biết mình chờ đợi điều gì. Vốn không còn gì thuộc về cô hay để cô chờ đợi. Có chăng chỉ để gặp lại một người mà trong tâm tưởng nói với cô rằng: “Hai kiếp trước, đó là người rất yêu tôi”.
Chỉ vậy thôi…
Ờ mà có cái để chờ đợi…
Chờ đợi những cơn đau xâu xé thịt da… nhắc cô về những xót xa không thể phai mờ theo năm tháng…
Chờ đợi từng dòng máu chảy ra tứ phía đến giọt cuối cùng… thêm hương sắc cho 200 năm tăm tối một màu nơi âm cảnh…
Hùng nhẹ giọng:
- Cô gái đó, vẫn không chịu siêu sinh?
- Vâng!
Bỗng dưng Hùng thấy lòng mình dâng lên một nỗi niềm khó tả.
Cô gái tiếp lời:
- Nhưng lần siêu sinh kế tiếp, cô bắt buộc phải đi. Mạnh Bà đã hậu ái cho cô 3 lần. Không thể hậu ái cho cô thêm nữa. Trên có Thượng đế, dưới có Diêm vương, Mạnh Bà không thể lộng quyền, chỉ có thể chạnh lòng che dấu cho đến thế mà thôi.
- Vậy tốt hơn cho cô ấy, cũng đâu còn gì để nhớ, để hi sinh thêm nữa.
… Khắp cõi trời đất ai cũng nói Mạnh Bà là Thần U Minh vô tình. Nhưng thật ra cũng không hẳn vậy. Bà đã cho cô gái một đặc ân mà bà chưa từng cho ai trong suốt cuộc đời bà.
Sau khi việc đưa người qua cầu Luân hồi kết thúc. 5 năm sau, bà cho cô gái được đến trần gian, có thể hiện thân, nhưng chỉ là hồn ma bóng quế, để cho cô một cơ hội, có thể gặp lại người xưa.
Hùng ngắt lời:
- Tìm gặp thì cũng có nghĩa gì đâu, người đó không biết cô ta là ai, không nhớ gì chuyện kiếp trước, hơn nữa người – ma làm sao hoà hợp được.
Cô gái cười nhẹ:
- Với tình yêu và sự chờ đợi hơn 200 năm, cô gái chỉ muốn một lần kể cho chàng trai đó nghe, coi như giũ bỏ những buồn vui phận số, vui vẻ siêu sinh kiếp mới. Chứ không mong điều tái hợp.
- Vậy cô nghĩ cô gái đó có tìm được chàng trai đó không?
- Cô ấy đã tìm được!
- Nhưng làm sao cô gái ấy kể cho chàng trai đó nghe?
Hùng chợt ngập ngừng…
- Hay kể qua giấc mơ? Như gần đây… tôi mơ những giấc mơ… rất kỳ lạ… có khi nào…
Cô gái gật khẽ:
- Anh chính là Tuấn Linh của hơn 200 năm về trước.
Mồ hôi Hùng rịn ra khắp trán:
- Giấc mơ đó… là thật…
- Phải…
- Vì sao… cô biết được câu chuyện này?
- Anh quên sao, tôi là nhà ngoại cảm. Cô ấy có thể nói với anh, dĩ nhiên có thể nói với tôi, thậm chí dễ hơn nói với anh!
Hùng bất động. Cảm giác sợ hãi và thương xót hoà lẫn vào nhau, anh không biết phải nghĩ gì, nói gì cho đúng.
Cô gái chợt hỏi Hùng:
- Anh có muốn gặp lại Bảo Trân không?
Hùng hơi lắp bắp:
- Cô ấy… chưa thành người được…
- Phải!
- Cô có thể đưa cô ấy tới!
- Phải!
Cơ thể Hùng dường như mất dần cảm giác, không thể tự chủ. Hùng từ từ đứng dậy, đi ra cửa… anh nói nhỏ trong miệng đủ để cô gái có thể nghe thấy:
- Hãy để tôi suy nghĩ…
RE: [Truyện dài] Tiểu Phương... - Phụng - 16-02-2013
Chương VIII
Nghe Hùng kể xong, Huy ngồi trầm ngâm hồi lâu.
- Sao ly kỳ dữ dzậy ta…
Hùng im lặng không đáp. Huy như tự thoại:
- Có nhiều chuyện khó tin thiệt. Có khi nào bà ngoại cảm gì đó bịa ra một câu chuyện để “chơi” mày hông?
- Có lợi lộc gì đâu?
- 17 chai chi…
- Lần đó ông đi mà, mà do tự tới thôi có ai bắt đâu. Với lại giấc mơ của tui sao bịa được.
- Ờ, cũng đúng. Nếu vậy thì… hơi ghê ghê…
Nói rồi Huy rụt vai:
- Ghê thiệt…
Hùng nhìn Huy:
- Tui không mê tín, nhưng chuyện này tui thật sự tin hoàn toàn.
- Mà thôi mày đừng gặp cái… hồn ma gì đó. Ai biết được chuyện gì. Xui xui nó nhập vô, hay sao đó… chết luôn!
- Tui cũng không biết có nên gặp không?
Huy xua tay:
- Gặp chi! Chuyện ngày xưa mày cũng nghe xong rồi, để bà ngoại cảm nói lại với… hồn ma là được rồi. Đâu cần gặp gì nữa. Kêu bà kia nói cổ cứ “an tâm mà ra đi”, qua kiếp mới, làm người mới, hạnh phúc mới.
- Người ta chịu bao khổ sở chờ đợi hơn 200 năm, thà không biết thì thôi, giờ biết mà không gặp thấy cũng hơi… vô tình.
Huy nhướng mài:
- “Ma” đó pa, hông phải người đâu mà “vô tình”.
Hùng ngập ngừng:
- Tui ngạc nhiên là chính chứ thật ra cũng… không sợ mấy.
Huy nhướng mắt:
- Ờ, tới chừng nó nhập vô mày hay đem mày theo luôn thì không còn cơ hội để sợ nữa.
…
Ngồi tán gẫu thêm một lúc, Hùng và Huy ra về. Trước khi chạy đi, nhìn vẻ mặt Hùng vẫn đầy tư lự chưa có đáp án, Huy nhấn giọng:
- Tao nói rồi nha, tối nay không có đi à!
* * *
Nói là nói vậy, bàn thì bàn vậy, đắn đo thì cũng có đắn đo, nhưng thật ra hình như sâu thẳm trong lòng Hùng đã quyết định từ lâu rồi.
…
Cô gái có vẻ vui khi thấy Hùng đến. Cô nhẹ nhàng:
- Tôi tưởng ông không đến nữa.
Hùng chỉ cười, không đáp. Cô gái tiếp lời:
- Ông quay lại, nghĩa là ông đã có quyết định rồi đúng không?
Hùng chậm rãi:
- Tôi nghĩ tôi nên gặp cô ấy, dù không muốn nhưng tôi nợ cô ấy quá lớn một ân tình.
- Không ai nợ ai cả. Vòng luân hồi của tạo hoá vốn bình thường như vậy, tại cô ấy cố tình vi phạm mà thôi. Ông muốn nói gì khi gặp cô ấy?
- Chỉ mong cô ấy thanh thản buông tay, để quá khứ trở về yên ngủ cùng quá khứ. Một tương lai mới bình yên và tươi sáng hơn sẽ mang lại cho cô ấy nhiều hạnh phúc mà đúng ra thuộc về cô ấy từ rất lâu.
Cô gái nhoẻn cười:
- Khó mà định nghĩa được hạnh phúc. Cũng không có gì biết trước được. Biết đâu những kiếp lai sinh khác cô ấy mang một số phận bi đát thì sao? Như vậy 100 năm chỉ chịu đau đớn một lần, có khi đã là một hạnh phúc.
Hùng thoáng ngẩn ra, ngẫm cũng không hẳn là không đúng, mặc dù Hùng tin khi con người sống tốt, thì dĩ nhiên sẽ được siêu sinh một số phận tốt.
Hùng hỏi thử cô gái:
- Cô nghĩ gặp hồn ma có nguy hiểm không? Ân tình sâu nặng vậy…
Dường như cô gái thoáng buồn sau chiếc mặt nạ:
- Tôi nghĩ cô ấy chỉ mong những điều tốt nhất cho ông, dĩ nhiên sẽ không bao giờ có điều gì không tốt cho ông xảy đến từ cô ấy.
- Thật ra tôi không hề sợ hay lo lắng, chỉ là thuận miệng muốn xem ý kiến của cô thôi. Vì cô là nhà ngoại cảm, lại thường tiếp xúc với thế giới tâm linh.
Cô gái xác định lại:
- Ông đã sẵn sàng chưa? Ông chắc là mình muốn gặp cô ấy chứ?
Hùng rất thoải mái trả lời:
- Tôi chắc!
Cô gái ngồi lặng yên giây lát, tiếng đàn tì bà khe khẽ vang lên, gió như chợt mang hương hoa nhài từ đâu thoảng đến... cô gái đưa tay lên, từ từ cởi chiếc mặt nạ...
Hùng nhìn trân trối vào khuôn mặt quen thuộc vừa hiện ra trước mắt anh… Từ từ đứng lên khỏi ghế, Phải… đó chính là gương mặt gần đây nhất đã tặng anh một nụ cười tươi sáng như bình minh buổi sớm…
RE: [Truyện dài] Tiểu Phương... - Phụng - 16-02-2013
Chương IX
Cô gái cũng đứng dậy, cô nhỏ giọng:
- Nếu tôi làm ông sợ hãi…
Hùng chậm rãi:
- Một người đẹp và không nguy hiểm, thật ra không có gì phải sợ hãi.
- Nhưng tôi chỉ là một hồn ma…
- Mình cũng đã quen thuộc nhau rồi mà.
Cô gái hơi chuyển động môi và ánh mắt cho một nụ cười loáng thoáng. Cô di chuyển chếch hơn về phía đầu giường và ngồi xuống.
Hùng cũng đến cạnh giường. Hai người ngồi nghiêng người để có thể đối diện nhau. Có lẽ, Hùng chỉ muốn để cô gái an tâm rằng mình thật sự không sợ hãi hay lo lắng.
Cô gái có vẻ bẽn lẽn. Hùng mở lời:
- Xin lỗi… vì đã quên… một người nhớ đến mình suốt hơn 200 năm.
- Không phải lỗi của Linh, càng không phải lỗi của ông.
- Ước gì tôi có thể nhớ lại một phần của quá khứ, để tình cảm trong lòng thức dậy…
- Ông đâu cần nhớ, ông cũng đủ biết rồi.
Cúi mặt ngập ngừng, giọng cô có chút như hờn trách:
- Cũng chỉ là nghe một câu chuyện, không đủ để rung động.
- Không hẳn vậy… Chỉ là mọi thứ đến quá đột ngột… lại mang sự bất thường…
- Nói vậy thôi, chứ tôi vốn không mong đợi điều gì, kể ra hết được đã đủ nhẹ lòng rồi.
- Rồi tất cả sẽ khép lại. Trang giấy mới sẽ vẽ nên một bức tranh màu sắc mới.
Không biết nói gì, cả hai chỉ im lặng ngồi đó, mỗi người nhìn vào một khoảng không vô định.
Cuối cùng, Hùng cũng từ giã ra về. Hùng đọc được trong ánh mắt đượm buồn như muốn hỏi: “Ông có đến nữa không?”…
* * *
Đánh đánh muỗng cho ly cafe tan đường, Huy hất mặt hỏi Hùng:
- Tối qua sao 22h khoá máy mậy?
Hùng giả lả:
- Hôm qua ngủ sớm, chắc điện thoại hết pin.
Ánh mắt Huy dò xét:
- Phải hông? Hay đi đâu?
- Đâu có.
Huy chợt cười khà khà:
- Hay mày cứ đi gặp Bảo Trân gì đó đi, xin số đề quất một mớ, ngon lành.
Hùng bật cười:
- Mzoá, hi sinh bạn bè để cầu số luôn, ông cũng ít có ác.
Huy nhịp chân cười tí tởn.
- Thái giám đại nhân mạng lớn lắm à.
Cả hai bật cười giòn. Huy nháy nháy mắt:
- Ê, giờ mày quen bà ngoại cảm rồi, chắc cũng dễ nói chuyện hen, bữa nào kêu bã vũ.ũ.ũ… lại một bữa coi chơi.
Huy xuýt xoa:
- Mày cũng chưa có dịp coi mà, sướng lắm…
Hùng nhủ thầm trong bụng: “Ổng mà biết thật ra đã coi ai vũ.ũ.ũ… hông biết có còn tí tởn vậy được không”. Nghĩ đoạn, Hùng cười thầm.
* * *
Không biết sao Hùng lại đi tìm mua một chậu hoa nhài…
Nghĩ đến gương mặt của Trân, Hùng mua một cái đầm hoa dài ngang gối.
…
Tại sao?
Ai biết được tại sao…
…
Nét mặt Trân rạng rỡ như trẻ con khi Hùng đến. Có lẽ cô đã hi vọng và chờ đợi rất nhiều…
Hùng đặt chậu hoa nhài lên bàn.
- Có chút hoa cỏ cho căn phòng thêm không khí.
Trân cúi người hít khẽ hương hoa, cô nói mà không nhìn Hùng:
- Thật ra chỉ có tôi thích hoa nhài, Tuấn Linh không thích… ông có thích hoa nhài không?
- Dễ chịu mà, hoa nhài có tác dụng an thần.
Hùng đưa cho Trân hộp súp còn âm ấm:
- Ăn thử cái này đi!
Trân nhìn Hùng, che miệng cười khúc khích:
- Tôi… đâu có ăn được.
Hùng ngớ ra, gãi gãi đầu:
- Quên… mất. Mà… tui thấy mọi người vẫn… cúng đồ ăn…
- “Ăn mây ăn khói” í mà.
- Um.m…
Bối rối một chút, Hùng chìa chiếc túi nhỏ đựng chiếc đầm hoa:
- Thử cái này xem!
Thoáng cái, Hùng đã thấy Trân mặc lên người, cô hoảng hốt tay chân luống cuống xong thoáng cái… Hùng thấy Trân vẫn trong bộ dạng cũ. Hùng ngước mặt lên trần nhà thở đánh phào một cái lẩm bẩm: “chết mất!”. Trân luống cuống:
- Hở hang quá…
Hùng chợt nhớ, cách đây hơn 200 năm, dĩ nhiên các cô gái mặc trang phục không để lộ tay chân… Anh gãi gãi đầu:
- Bây giờ không như xưa nữa…
- Um.m… Cũng biết rồi… chỉ là… chưa thử qua…
Thế là Trân lại ngồi trên giường. Hùng ngồi bàn ăn súp…
Tán gẫu vu vơ… Hùng về nhà khoảng 2h sáng…
RE: [Truyện dài] Tiểu Phương... - Phụng - 16-02-2013
Chương X
Nằm trên giường, gác tay lên chán, Hùng miên man suy nghĩ: “Không biết do có sự cộng hưởng từ những giấc mơ, từ câu chuyện kể và nhiều thứ khác… hay sao đó… dường như mình cũng có cảm xúc và cảm tình với Bảo Trân. Có điên không khi yêu đương với một hồn ma?”… Hùng lại nói với mình: “Thật ra hồn ma thì đã sao? Cô ấy ngây thơ, thánh thiện và chân thành. Có biết bao “con người” làm được điều như cô ấy, hi sinh vì tình yêu như cô ấy? Chỉ nói về mối quan hệ nam nữ, trong xã hội loài người bao nhiêu hình thức sống giả tạo, lừa gạt nhau vì mục đích riêng. Có những sự lừa dối có thể nhìn thấy, có nhiều sự lừa dối còn không thể nhìn thấy. Đâu là hạnh phúc thật sự và tấm chân tình thật sự? Bao nhiêu người mất cả đời cũng không có được? Phải chăng, như mình đã là một hạnh phúc?
Hùng trở mình xoay mặt về hướng cửa thông ra vườn, hôm nay không nghe hương hoa nhài, Hùng lẩm bẩm: “Mình cũng thích hoa nhài mà!”
Hùng lại trở mình xoay mặt vào vách: “Cô ấy xứng đáng nhận được nhiều hơn…”
Hùng khẽ mỉm cười trước khi khép mắt: “Còn một điều nữa… Cô ấy thực sự… rất xinh đẹp”
* * *
Vừa kết thúc bữa chiều, Huy và Hùng ngồi uống nước trái cây trước khi về. Huy lưng lửng nhìn Hùng vẻ hơi dò xét:
- Hai – ba bữa nay thấy mày hình như có gì là lạ!?...
- Gì lạ?
- Hình như tao đọc thấy trong mắt mày có niềm vui gì đó!
Hùng vờ tỏ thái độ như giật mình:
- Hết hồn! Gì đọc trong mắt nữa pa, yêu tui hả?
Huy cười khà khà, nhịp nhịp chân:
- Người “có tuổi” nói ít sai lắm à.
Như chợt nhớ ra điều gì, Huy à lên:
- Đúng rồi, hay bữa giờ không bị mấy giấc mơ kinh dị hành nữa nên phẻ ra?
Lời nói của Huy mới làm Hùng chợt để ý, đúng là từ khi gặp Bảo Trân, Hùng không còn nằm mơ nữa. Hùng vờ đồng tình:
- Chính xác, bữa giờ nghỉ mơ rồi.
Huy đùa:
- Dzậy chừng nào đi xin số đề?
Hùng phì cười:
- Giờ thắp ba cây nhang tui lên luôn cho, đi đâu chi cực.
Huy cười phá lên. Nắng đã tắt dần trên từng dãy phố…
* * *
Đêm thứ 5…
Hôm nay Hùng mua cho Trân chiếc đầm maxim dài chấm gót nền trắng, có những bông hoa nhỏ li ti màu xanh lá. Hùng đến ngồi bên giường, chìa món quà cho Trân. Trân đứng dậy, thoắt cái, chiếc đầm đã vận lên người, cô hơi e lệ vì chiếc đầm hở phần thân trên, nhưng không “thay ra” như hôm trước. Cô có vẻ thích những bông hoa nhỏ, vân vê thân váy. Và dường như điều làm cô hạnh phúc nhất chính là Hùng lại đến, và còn mua quà cho cô. Nhìn vẻ mặt và thái độ của cô, lòng Hùng vừa thấy ấm vừa như chùng lại. Tạm gác mọi suy nghĩ sang một bên, Hùng vừa bật cười vừa đùa:
- Lần sau em “giả bộ” đi ra sau bức mành như thay đổi trang phục á, rồi đi ra, thay kiểu này nếu không chuẩn bị tinh thần trước anh cũng hơi bị… hết hồn.
Trân tròn mắt trước sự thay đổi cách xưng hô của Hùng:
- Sao hôm nay xưng hô khác vậy?
Hùng chợt ngớ ra, rồi nhoẻn cười:
- Thời bây giờ, khi hai người khác giới có cảm tình với nhau, sẽ xưng hô vậy á.
Trân giương to mắt suy nghĩ một chút, như hiểu ra điều gì, má cô ửng hồng, lại cuối đầu vân vê thân váy, chầm chậm trở lại ngồi lên giường.
Hùng ngập ngừng, cuối cùng cũng quyết định hỏi:
- Em có… ra đường đi chơi được không?
Trân im lặng một lúc, đáp lí nhí:
- Mạnh bà có nói… sẽ cho em một ân huệ.
- Thế nào?
- Nếu khi gặp anh, có thể làm anh có cảm tình với em, và…
- Và sao?
- Và… không sợ…
- Anh không sợ.
-… T-h-à-n-h… t-h-â-n với em… âm dương hoà hợp… em có thể ra ngoài… nhưng chỉ… ban đêm thôi.
Nói xong, Trân đỏ bừng hai má, càng cúi gằm mặt xuống, dường như rất xấu hổ.
Hùng hơi ngớ ra, thần người suy nghĩ. Cách nói cổ điển của người xưa… chắc muốn đề cập đến “chuyện ấy” đó mà… Trong Hùng bắt đầu xuất hiện sự đấu tranh tư tưởng “nên - hay không nên?!”…
Trân vẫn im lặng ngồi bên cạnh, có lẽ cô nghĩ rằng chuyện này làm khó Hùng, làm anh khó xử.
Hùng đứng dậy, đi đến bàn, hái mấy đoá nhài đang nở toả hương ngan ngát, xâu lại thành chiếc vòng nhỏ. Quay lại cạnh giường, Trân ngước nhìn anh vẻ khó hiểu, Hùng nhìn trân, nhoẻn cười, xong anh quì xuống dưới chân cô, nâng bàn tay cô lên và lồng chiếc vòng hoa vào cổ tay, dịu dàng:
- Anh đã suy nghĩ, anh sẽ không hối tiếc dùng những năm tháng còn lại của kiếp này – để bù đắp cho em, vì em xứng đáng nhận được nhiều hơn những gì từ lâu em nghĩ sẽ không nhận nữa. Dù chỉ gặp em một số giờ mỗi ngày vào ban đêm, anh không ngại. Dù anh không có một cuộc sống bình thường như mọi người, anh cũng không ngại. Vì anh tin rằng anh có được thứ hạnh phúc mà nhiều người đàn ông mong ước có được. Em có cho anh cơ hội không?
Trân ngẩn ngơ nhìn Hùng, không nói nên lời, nước mắt cô rơi xuống, vươn lên bàn tay anh. Cô bắt đầu khóc… dường như tâm trạng của cô không chỉ đơn thuần là sự xúc động. Anh ngồi lên giường, ghì khẽ vai cô áp vào người mình.
Hùng sợ vô tình làm tổn thương cô. Vì dù sao một cô gái của thời đại hơn 200 năm về trước so với một cô gái thời nay dù cùng là khuê nữ cũng có nhiều điểm khác nhau. Anh cứ yên lặng ngồi cạnh, choàng tay ôm để cô tựa vào mình, và… để mặc cho cô khóc…
Hùng cũng không nhớ hai người ngồi cạnh nhau như thế bao lâu, và Bảo Trân đã khóc bao lâu, anh đã ngủ gục lúc nào, chỉ biết khi anh choàng tỉnh, nắng đã thắp gian phòng bằng một màu sáng dịu sau những bức mành… và… chỉ còn mỗi anh trong gian phòng vắng… thoang thoảng hương nhài…
|