Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: Phong..Hoa..Tuyết..Nguyệt
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
Trang: 1 2
[Hình: Muare-Hoatau.jpg]


Phong

Thả mình réo rắt cung đàn
Nỉ non, ve vuốt mơ màng thảo nguyên
Lạnh căm gào thét bên triền
Cuồng bạo hung hãn đảo điên đất trời
Hoà ca vũ khúc mưa rơi
Quyện hồn ấm áp gọi mời ái ân
Ngạo nghễ phiêu lãng phong trần
Lay qua rừng trúc cố nhân vĩnh hằng
U sầu tan vỡ quật quăng
Hiu hiu êm ả lòng giăng tơ trời
Vô định lang bạt trùng khơi
Non cao vi vút, lã lơi phấn hồng
Lãnh đạm, tinh quái, cuồng ngông
Phiêu phiêu dạt dạt tang bồng ngao du


[Hình: Muare-Hoatau1.jpg]
Hoa

Rực rở khoe sắc trầm phù
Đào hoa bạc mệnh sầu u loang chiều
Sớm kia hương sắc mỹ miều
Khuya nọ thả cánh xác liêu xiêu rời
Mang theo nuối tiếc chơi vơi
Gửi ai hương thắm , màu đời đa đoan
Xuân phân bừng sáng miên man
Thu về e ấp sắc vàng đượm hương
Một đời dâng hiến yêu thương
Vạn kiếp ai oán, vấn vương hồn người


[Hình: Muare-Hoatau5.jpg]

Tuyết

Lạnh lùng trắng xoá buông rơi
Vây muôn trùng dặm trong thời biệt ly
Rờn rợn buốt rét suy vi
Cắt da,rỉ máu , xá chi tình nồng
Sinh thần tàn khốc trong Đông
Ánh lên bàng bạc cầu vồng tang thương
Bi lệ ai oán đoạn trường
Nhớ mong thổn thức ,vô thường lãnh tâm
Nhẹ êm ,cọ xát phiến đồng
Vang lên âm hưởng nỗi lòng quạnh cô
Dồn lên xây vạn nấm mồ
Vùi chôn tấc dạ hư vô oan hồn




[Hình: Muare-Hoatau3.jpg]

Nguyệt


Ly sinh biệt tử phệ hồn
Khi tròn khi khuyết ám hôn đất trời
Vành vạnh cô độc chơi vơi
Thả nghiêng đáy nước soi đời ảo hư
Chứng nhân hẹn ước cùng thu
Bạn cùng thi sĩ ôn nhu diễm tình
Dịu dàng son sắt trung trinh
Lại như liềm cắt đoạn mình tương giao
Gợn mây lẻ bóng nao nao động lòng



Buồn theo dòng chảy bách Phong
Thương Hoa ,nuối Tuyết gửi lòng cùng Trăng
[/b]
album Phong - Hoa - Tuyết - Nguyệt
http://mediafire.com/myfiles.php#iwz41eybbsrpp
Trận cuồng phong bẻ đời gãy khúc
Một cành hoa tả cánh đêm đông
Tuyết rơi trắng mảnh thiệp hồng
Sen tàn nguyệt tận theo chồng em đi...
PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT

Tương truyền khúc tấu ca tuyệt âm

Chuyện kể rằng : Vào một đêm trăng sáng, trong cái lạnh giá của mùa đông trên núi, với gió, với tuyết rơi lất phất trắng xóa tứ bề, có một lữ khách phiêu bạt giang hồ lâm trọng bệnh. Ông ta vốn từ lâu sống ẩn dật trên núi, xa lánh cõi trần tục.

Trong cái tiết trời lạnh lẽo buốt giá và tàn nhẫn của mùa đông, dường như chẳng có một sự sống nào tồn tại nổi, những phút giây đau yếu khiến người đàn ông phiêu bạt từng trải bỗng nhiên thấm thía cái nỗi cô độc tận cùng của mình.

Bất chợt, ông bỗng nhớ đến người thiếu nữ ngày xưa thương nhớ. Chỉ vì định mệnh, ông và người con gái ấy đã không thể ở bên nhau. Suốt bao nhiêu năm tháng xa lánh trần gian, xa lánh thế tục cùng tình ái con người, ông vẫn chưa bao giờ nguôi đau đáu về hình bóng thuở trẻ trai.

Giờ phút này, chỉ còn ông với trăng, với gió, với hoa cỏ oằn mình trong lạnh giá và với những cơn mưa tuyết cứ rơi không ngừng...

Trong cái ngao ngán của kiếp người, ông lão tự than thở một mình rằng: "Phải chăng cuộc đời quá ngắn ngủi để thưởng thức Phong Hoa Tuyết Nguyệt?"

Cùng lúc đó, có một người khách lỡ độ đường đi ngang qua, ghé vào xin tá túc cho qua cơn mưa tuyết đêm khuya. Nghe thấu câu chuyện của ông lão tội nghiệp. Anh ta đã dùng cây sáo của mình hòa tấu lên một khúc trong bộ tứ Phong - Hoa - Tuyết - Nguyệt.

Quả thực, trước mắt đấy, là phong, là hoa, là tuyết, là nguyệt, là một bức tranh hoàn mỹ của thiên nhiên. Chỉ có điều, lòng người với những ưu tư, sầu muộn ngổn ngang nên vẫn ngỡ rằng mình không thể thấu trọn vẻ đẹp thanh tao kia!

Phong Hoa Tuyết Nguyệt – Bức tranh tuyệt sắc

Cổ nhân vẫn thường xem phong hoa tuyết nguyệt là đề tài hoàn mỹ cho thi ca, bích họa. Một bức tranh thanh nhã tuyệt sắc trong sự mê hoặc của đêm.

Ánh trăng tắm đẫm cảnh vật cỏ cây, len vào đó là chút gió hiu hiu, là những tuyết hoa phất phới bay như mê hoặc tâm hồn con người. Trong tiên cảnh ấy, lòng người dễ nảy sinh những bùi ngùi, những chiêm nghiệm, những hoài nhớ về một thời đã qua.

Có kẻ tha hương lữ khách nhớ quê nhà, nhớ nước non trùng điệp, có kẻ nhớ tri âm tri kỉ từng một thời đàm đạo thi ca nhạc họa. Lại có kẻ nhớ về những mối tình thề hẹn dưới trăng, nguyện suốt kiếp tình chung mà vẫn phải xa lìa.

Thế nên, tâm trạng cảnh vật bao giờ cũng đồng điệu với tâm hồn con người. Cảnh đẹp, nhưng cái lạnh lẽo cô đơn lại gieo vào lòng người những ưu tư sâu sắc. Con người đứng giữa bao la của gió, hoa, tuyết, trăng mới thấy mình cô đơn và nhỏ bé biết bao trong chốn hồng trần này.

[Hình: 6802.jpg]

PHONG

Phong không chỉ là tiếng gió. Phong còn là lời gửi lắm lòng người, tiếng thở than hòa vào nhịp khúc của đất trời. Mỗi một nhịp sắc thái của gió giống như một nỗi lòng kẻ cố tri. Ấy là khi gió thổi nhẹ cuốn bụi bay, khi gió vờn mây, len qua những cành lá. Cũng có khi gió giận đùng đùng, gào thét, nổi cơn cuồng bạo dữ dội.

Sớm sớm chiều chiều
Quản chi gió bụi chốn hồng trần
Mãi mãi bên nhau
Chàng là gió, thiếp là cát
Quấn quít bên nhau đến tận chân trời

HOA

Cổ nhân vẫn thường xem hoa như hình ảnh của một người con gái yếu đuối mỏng manh trước gió. Có lẽ bởi một lẽ tất nhiên : hoa cũng hệt như tuổi xuân, hết rực rỡ sắc hương là đến thời khắc úa tàn. Đời người lắm lúc nhanh tựa cái chớp mắt, sớm nở tối tàn như đóa phù dung. Nhất là với người thiếu nữ, thoắt vui đấy, lại buồn ngay được. Một kiếp má hồng tan vào với một kiếp đào hoa, rung rinh khoe sắc mà thổn thức lệ rơi trong thẳm sâu trái tim đa sầu đa cảm.

Này người đẹp hoa tươi là thế,
Sao hoa tươi mà lệ vẫn rơi?
Đem hoa ví với lệ người
Lệ tuôn lã chã hoa cười tả tơi

TUYẾT

Từ xưa tuyết đã là đề tài vô tận cho các thi nhân khai thác bởi tuyết lạnh nhưng tuyết đẹp và tuyết khiến con người ta gần nhau hơn khi nghĩ về một mái nhà quây quần, sum họp, một nơi trụ ngụ dù đơn sơ, thô lậu, nhưng đủ khiến người ta thấy ấm áp hơn, được bảo vệ, được ủi an hơn. Tuyết là đây, lạnh lẽo là đây, u hoài là đây. Là cái rợn ngợp trước sự bao la của vũ trụ. Là thấy mình bé nhỏ biết bao nhiêu, chỉ như một bông tuyết nhỏ nhoi trong trời đông lạnh giá. Là một nỗi nhớ nhung đến cắt da cắt thịt một bóng hình. Ngày nào còn vui vầy bên nhau, cùng chung một mùa đông, chung một cơn mưa tuyết. Trời lạnh mà cõi lòng thật ấm áp! Nay mỗi kẻ một phương, ở nơi ấy, biết tuyết có rơi cho nỗi lòng người chẳng thế nguôi quên hồi ức của những ngày tháng cũ.

Trường Sa tuyết bắc giăng đầy
Mây Hồ lạnh lẽo gieo lây khắp nhà
Lá rơi theo gió la đà
Mưa rơi tí tách khó mà nở hoa
Tiền đầy túi, chẳng lo xa
Rượu ngon bình bạc cứ pha ngập tràn
Không ai uống hết rượu ngon
Cùng nhau đợi lúc chiều tàn quạ kêu

NGUYỆT

Cuộc đời có sinh ly tử biệt, có hợp có tan tựa như ánh trăng trên trời, có khi tròn khi khuyết. Một vòng tuần hoàn của trăng cũng giống như đời người – có những cái đẹp tồn tại mong manh và có thể dễ tiêu tán chỉ trong một thoáng chốc. Có lẽ vì vậy, khi buồn, người ta thường ngắm trăng để tìm cho mình một sự đồng cảm, sẻ chia.

Trăng trên trời có khi tròn khi khuyết
Người ở đời ai khỏi kiếp gian nan


Thiên hạ suy cho cùng khốn đốn cũng chỉ vì một chữ tình, sầu não vì tình, buồn khổ vì tình. Ai cho xa cách để nhớ nhung vương vào từng cơn gió, xót xa cho từng cánh hoa tàn, đơn lạnh dưới một vầng trăng lẻ bóng, để rồi càng hiu quạnh hơn trong màn tuyết dày đặc giữa mùa đông băng giá!

Vậy chẳng phải là Phong Hoa Tuyết Nguyệt ấy, cảnh đẹp say lòng ấy chẳng qua cũng xuất phát từ chính tâm hồn con người, từ chính những đồng cảm sâu sắc nhất của những kẻ độc hành hay sao?

- ST -
Cảnh đó, người đâu ?
Luống đoạn trường
Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Trót ..đau thương
Tròn canh chống chếnh
Ai còn vọng?
Trăng bạc sa rồi
Thánh thót sương

Cảnh đó, người đâu?
Lá trãi đường
Bỏng môi, mờ mắt
Đắng quỳnh tương
Vay duyên,mượn nhớ
Tàn vốc tuyết
Gió hoài vi vu
Mấy dặm đường

Cảnh đó , người đâu?
Ai tỏ tường
Hoa rơi bèo dạt
Biết chừng phương
Nửa ôm mộng gối
Quằn nhung nhớ
Đoạn gãy mươi câu
Thấu tình thường..!

Ngạo

Nguyệt tình....

Cố nhân ơi ! có còn luyến nhớ
Đêm xuân nào trăng nhỡ khuyết hao
Mảnh mai treo dưới nhành Đào
Hoa viên gió lộng ngạt ngào sắc hương

Dưới ánh trăng mờ sương phiến giá
Bóng hồng nhan nhẹ đóa Quỳnh hoa
Ấp e mộng chớm mượt mà
Xuân tình vừa độ ngỡ đà thiết tha

Lả lơi trăng gió hòa dạ khúc
Vút mây ngàn trầm đục suối sa
Uyên ương nép bóng trăng tà
Lãng mơ một cõi ngọc ngà thoát thai

Nép bên nhau gầy vai sương giá
Lời tình nào một dạ sắt son
Gió sương nguyện mãi chẳng mòn
Trăng tình một cõi vạnh tròn bể dâu

Nhưng trăng nay… trăng sầu héo hắt
Nhỏ bóng mờ lay lắt canh thâu
Cố nhân bóng ở nơi đâu ?
Nỡ sao trăng khuyết khuyết sâu nửa hồn

Gió mây nào cũng buồn man mác
Dạ khúc nào cũng lạc phím tơ
Xót xa không hỡi người ơi ?
Nguyệt tình ứa lệ khóc hời chứa chan

Tương tư một ánh trăng tàn
Tương tư một khắc tình tràn khóe mi………..
Tuyết nào rơi giữa tháng 4??
Để ta ướp rượu sầu hư một mình

Chốn tứ thị lung linh cảnh sắc
Cầu nối cầu nhịp bắc ngang sông
Hoa xưa cảnh cũ nhòa dòng
Hạ huyền trăng khuyết, cứa lòng canh thâu
Hoa tàn......

Đã bao mùa buông lá úa nghiêng trôi
Hoa cũng lặng với bao hồi tàn nở
Kí ức xưa cũng nhuốm màu tình lỡ
Mãi chòng chành giữa đôi bến nhớ… quên

Còn tinh khôi hoa xưa ngát một miền
Nơi ong bướm say mèm càng chếch choáng
Hé bình minh cho mãi hồi chạng vạng
Xuân bấy giờ mới vẹn nghĩa… mùa xuân

Cố nhân ơi nay mãi chốn phù vân
Xuân có thở bên vạt hoa không thế ?
Có còn không nụ hoa nào diễm lệ ?
Tỏa sắc vàng bên ô cửa như xưa….

Và xuân sang xuân có đển đủ… vừa ?
Cho ngấu dậy nhớ thương nào ngây ngất
Và duyên xưa cho thêm lần chân thật
Nở nồng nàn bên dĩ vãng ngát hương

Còn ta xin cho đến hết đoạn đường
Khi ngoảnh lại vẫn vầng hoa thơm ngát
Của nhớ thương của đam mê cuồng ngạt
Của một thời ta có cố nhân ta…..

Ôi ! những mùa hoa đã qua…...
Đã bỏ lại bao vết tàn nhức nhối
Và người ơi ?
Hoa tàn rồi…người có tiếc một mùa xuân...?
Cung đàn ngỏ nhớ bàn tay vuốt
Phong
nối phong lạnh buốt đêm dài
Bóng ai viễn xứ chương đài
Quạnh đơn lẻ bóng gót hài bước cô

Sương trắng lạnh xòe ô Hoa đón
Nắng sớm mai đội nón vươn mình
Giật mình giấc mớ lung linh
Phòng không buốt giá bóng hình đơn côi

Hoàng hôn tím mờ đôi cánh nhạn
Tuyết trắng rơi sông cạn đá buồn
Xa nhau lệ thắm mi tuôn
Bóng người hoang hoải cách muôn dặm trường

Tàn đêm vắng mờ sương bóng quế
Nguyệt lắt lay khẽ kể chuyện tình
Trái ngang chia cách bóng hình
Để đôi Loan Phụng chung trinh héo mòn

Phong Hoa Tuyết Nguyệt sắt son
Vẽ lên tình sử mãi còn vấn vương..........
Trang: 1 2