Mùa con gái ( Nguyên sơ 2)
Tôi gọi mùa Đông – mùa con gái
Thương em tôi má thắm môi hồng
Thương bàn chân khấp khểnh long đong
Guốc cao gõ tiếng trên miền hoang sơ
Mùa con gái, rét ngọt có nên thơ?
…cho vẻ chân quê cũng thật thà bẽn lẽn
Cả nét nhu mì thua dao bén
…đường mi cong em chuốt sáng Đông về
Thương nỗi niềm con gái nhà quê
Thành phố chong đèn có làm em lạc lối?
Xuân xanh đó mới chớm thì đã vội
Màu tóc khai nguyên vàng úa tự hôm nào?
Mùa con gái – em giữ được bao lâu?
Khi mỗi Đông đều cần vòng tay ấm
Khi mỗi Đông về cần lắm
Một hơi người để dựa vào nhau…
Tôi thương mùa con gái biết đau
Khi em phủ màu hồng trên má
Khi em tô màu môi son đỏ lạ
Nét kiêu kì đã thay dáng nguyên sơ!
Tôi thương mùa con gái chẳng nên thơ
Mùa con gái như mơ
…theo tiếng guốc cao …
…gõ đời
… bơ vơ sớm tối!
Buốt
Mùa đông theo em
Khăn len
Áo choàng
Tất che kín từng ngón tay, từng bàn chân nhỏ
Chiếc mũ đo đỏ
Năm bảy lớp áo dầy
Mà..
Không thể đầy…
Một khoảng hồn vào Đông chống chếnh..
Mà…
Không đủ ấm…
Một khoảng đời vụng dại âm thầm
…phả rét căm căm
Những nỗi niềm về kiếp sống trăm năm
Dự cảm về tương lai vô định
Cả những cô đơn…
Vào đông
…thêm
…buốt!
从不曾忘记和你 在 起 的 甜蜜
Love you & love me
从 不 曾 怀 疑 你 是 我永 远 的 唯 一
可是 忽 然 仿 佛 丢 了 你
My love 我 冷 的 无 法 呼 吸
可是 忽 然 仿 佛 回 不 去
像 是 只 迷 路在 北 极 的 鱼
I miss you now where are you going
想念 曾 经 最 温 暖 的 海底
I miss you now where are you going
想 让 赤 道温 暖最 寒 冷 的 北 极
Love you & love me
如 果 还有 感 就指 引 我 游 向 你
Love you & love me
但 大 海 无边 无 际
我 还 能 不能 重 回 到你 的 怀 里
[Em] yêu anh, [anh] yêu em
Em chưa bao giờ quên những giây phút ngọt ngào bên anh.
[Em] yêu anh, [anh] yêu em
Em cũng chưa từng hoài nghi anh mãi là người duy nhất của em.
Nhưng không ngờ em lại đánh mất anh
Người yêu ơi, em lạnh đến nỗi nghẹt thở
Nhưng lại không thể quay trở về
Giống như con cá lạc đường trong Bắc Cực
Em nhớ anh – giờ anh đang đi đến đâu?
Nhớ đáy biển ấm áp nhất
Em nhớ anh – anh đang đi đến đâu?
Hãy để xích đạo làm ấm áp Bắc Cực lạnh giá nhất
[Em] yêu anh, [anh] yêu em
Nếu anh có linh cảm thì hãy chỉ đường để em bơi đến anh
[Em] yêu anh, [anh] yêu em
Nhưng biển rộng vô bờ bến
Liệu em có thể trở về vòng tay ấm nồng của anh?
KD dịch
Tình yêu đôi ta
Em yêu anh và anh cũng yêu em
Kỷ niệm đôi ta quá êm đềm
Làm sao xóa được ngày thơ mộng
Anh mãi là Người duy nhất của em
Lỡ một phút thôi đánh mất anh
Mộng xưa nay đã vở tan tành
Giá buốt thân em mùa cô độc
Chẳng thể quay về mùa nắng hanh
Anh hỡi... giờ này anh ở đâu...
Có nghe trong gió... tiếng em sầu...
...Nỗi nhớ ùa về theo kỷ niệm
Làm sao sưởi ấm vùng tuyết sâu...
Anh hỡi... giờ này có quanh đây
Chỉ em vượt lối giữa trùng vây...
Hãy dẫn đưa em qua bến mộng
Tìm về hơi ấm của vòng tay
Có thể nào...
Liệu có được không anh...
Biển rộng mênh mông chẳng thác gành
Bến bờ... hút mắt … xa mờ mịt...
Làm sao em đến được bên anh...
TD 15.12.2011
Năm đó, Đông đến sớm, trời lạnh cắt da cắt thịt. Nghèo, phải đi mướn nhà trọ để ở một gia đình 6 người. Ba - từ một công tử con nhà giàu - thất thế đành vay đầu này tạm đầu kia mua chiếc xích lô. Gồng mình trang trải.
Mẹ, đi mãi chưa thấy về.
Con gái vào lớp 10
Nhà lo gạo từng bữa
Nhà trường thông báo.
Ko có áo dài, ko được vào lớp
Khuya,
Ba ngồi ngó bức tường loang lổ
Thở dài.
Thân hình lực lưỡng của người tập võ ngày xưa
Giờ khô quắt queo theo năm tháng.
Con vô tâm
Vẫn ngủ say bên gối
Sáng...
Con gái đạp xe đi chợ
Phố nghèo buổi sớm, rét buốt.
Ngang qua con dốc cao nhất.
Thấy bóng ba.
Lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Chiếc xích lô chất đầy những bao hèm trắng.
Từng sợi gân xanh mét nổi đầy hai cánh tay ba
Mặt ba đỏ ửng.
Xương hàm bạnh ra, nghiên nghiến.
Con...
đứng lặng người nhìn.
Xấu hổ nhìn quanh.
Sợ bạn bè thấy.
Đạp xe nhanh về nhà.
Tối đó ba về.
Niềm vui tan cả mệt nhọc.
"Tiền đây, mai đi mua vải may áo dài đi con. Chở hèm heo tuy cực mà nhiều tiền hơn"
Con cầm mấy tờ tiền,
Nước mắt rơi lã chã
.....
Những tờ tiền nhàu nhĩ,
mướt mồ hôi
và đầy mùi hèm trên đó.
Con gái vào trường, hãnh diện:
"Áo ni ba tui mua cho tui đó, biết ko?"
Mẹ về, nghe hàng xóm kể lại cảnh tượng, hai cha con ốm nhom ốm nhách, cùng nhau đẩy chiếc xích lô lên dốc cao.
"Thôi để ba tự đẩy, mi đi học đi. Mặc áo dài mà đẩy xe như ri, coi chừng lấm áo đó con"
Con lắc đầu:
"Kệ, trời lạnh đẩy xe cho ấm Ba nờ"
Ba cười, con cười. Chiếc xe đạp con để lại dưới dốc. Đẩy xong, lại chạy xuống, đạp xe đến trường.
Mùa đông năm đó, là mùa đông ấm nhất cuộc đời con.
...................................
Đông năm nay, ĐN lại lạnh. Giá con có thể mua cho ba cái áo gió, hay bộ vest thiệt sang. Mẹ nói: "Bây khỏi ko, Mẹ đốt cho Ba bây mấy bộ rồi"
..........................................
em là sương khói phôi pha
anh khâu mãi áo,đắp tà vạt xưa
Buồn ru mấy thủa đổ mưa
Ướt vai gầy mỏng
Ướt chừa mảnh tim
mảnh tim ba nổi bảy chìm
Bảy chìm đau đáu nỗi niềm riêng mang
hạ về rồi lại thu sang
chìm trong đông luống
mơ màng nhịp lay
Dường như ai đó đang say
say bên nhật nguyệt,
bóng gầy đổ chao
ừ nhỉ
hà cớ xôn xao
yêu thương gửi gió
Bổ nhào,trầm thăng
đời người thoắt hiện bóng trăng
Khi tròn vành vạnh khi giăng u tình
Còn đâu lưới mỏng trung trinh
Mảnh da con cỏn hiện hình cân đo
lá rơi, gieo rắc buồn so
Rượu tàn canh trống mấy vò
tương tư..
.........
Mười ba mùa đông..
mười ba mùa xa..
Quê mình bây giờ
Thánh đường vẫn thế
Chỉ có hàng bạch đàn giờ đã già nua nghễnh ngãng
ko còn nhớ chuyện ngày xưa
chỉ có em giờ khi đã lớn
mới hiểu ra rằng ...
..
Gió trở đông rồi anh thấy không?
Chị tôi tình vẫn khép bên lòng
Bên phía trời kia xa lắm lắm
Chờ một người thôi..chẳng lấy chồng
...
Ô! chị của tôi và giấc mơ cổ tích!
Thị trấn mùa đông
Mờ sương trắng
Con đường không nắng
Em co ro
Khúc khuỷa quanh co
Ngõ sầu vắng
Ngọn đồi tĩnh lặng
Bước chân êm
Ruộng lúa bậc thềm
Xanh xanh ngọt
Líu lo chim hót
Giọt trong veo
Ngơ ngác chạy theo
Đàn mây trắng
Em gom gió tặng
Ngọn cỏ đùa
Đông sắp tàn mùa
Em có thích?
Thị trấn cổ tích
Mãi lung linh.
Lập đông
Anh có nghe không?
trời đã lập đông!
Những cơn gió lông bông cõng heo may về thổi
mơn man trên từng nhánh tơ gầy
Tóc mai đã thành sợi bạc
Đoạn nguyên sơ đã mọc cuối chân mây
Em nuôi tóc cho mùa đông thêm ấm đôi vai
Buông lời hẹn hò ngược dòng mái tóc
Em đã thôi chờ anh,em thôi khóc
Vì đông giăng nơi này còn nơi ấy ban mai…
Anh chẳng ngại gì đâu kéo vội một vòng tay
Trở giấc cựa mình bên một khuôn mặt mới
Những người đàn bà lần lượt tới…
Đến rồi đi dăm bảy cuộc tình hờ…
Lập đông rồi!
Tình phút chốc bơ vơ
Cái rét chẳng nên thơ
Chẳng dại khờ như yêu anh thủa ấy…
Lập đông rồi!
Từng vành môi lẩy bẩy
Tìm dấu môi ai trên năm ngón tay gầy…
Trời lập đông, thơm khói rượu bay cay
Cho má em hồng, trêu gã đông già cỗi
Cơn say nửa chừng đi qua rất vội
Lập đông rồi, nghe buốt đã đâu đây!
Ngõ phố Mùa Đông
Phố vào đông tàn canh nỗi nhớ
Em xa đời anh rả rích cơn đau
Trinh nguyên phai trên mái tóc nhuộm màu
Lãng đãng Đông hững hờ tình con gái
Mùa giăng đầy, lạnh buốt về tê tái
Mùa lạnh teo cái rét ngõ hồn
Em xa đời phút chốc thấy cô đơn
Và đêm thức cùng ước mơ trang trắng
Giũ bàn tay buông đời nằng nặng
Thấy thêng thêng rét ngọt trong mùa
Đông về con gái có nguyên sơ?
Mà đoạn ngày tháng đứt từng khúc rụng
Phố vào Đông lưng chừng phiên khúc
Ngón đàn anh thôi lả lướt mỗi chiều
Phố lạc hồn nên phố hết phiêu diêu
Như đông rét, không em, anh tiêu điều từng phút!
Anh tự biết nhắc mình chi chút
Hơi ấm em trao lúc nắng hanh vàng
Phố vào Đông phố buốt nao nao
Em đã xa đời anh, em xa tự buổi nào?
Lòng anh cũng đông rồi từ dạo đó!
Ngủ đi em, say khướt vào giấc mộng
Để tâm hồn bước vào cõi miên du
Giữa cuộc đời còn vướng đọng thực-hư
Màn đêm xuống hàng mi rồi vẫn khép.
Ngủ đi em, trăng từ muôn nghìn kiếp
Vẫn mê man đứng chiếu sáng bên trời
Từng cơn gió vụng về hôn mắt biếc
Còn ngại ngùng ươm chút tình em tôi.
Ngủ đi em, mùa đông vừa ghé đến
Chỉ là hương sớm lạnh dát lên mình
Đường vạn dặm biết khi nào tới bến
Bao hoài vọng xóa nhòa nét băng trinh.
Ngủ đi em, cho mùa hoa trở lại
Hẹn ngày mai, ngày mới sẽ bắt đầu.
Ngủ đi em, cho mùa hoa con gái
Giấc mộng không thành
Đừng e ấp đôi câu.