Cho ta ké với nàng...
CHỈ LÀ GIẤC MƠ
Sáng nay vén màn nhìn ra cửa sổ thì chạm phải một bức màn khác...
Bức màn sương mù lãng đãng, mờ mờ ảo ảo làm cho thành phố trong mắt ta trở nên huyền ảo hơn. Ta nghe mùi sớm mai ngòn ngọt, tan chảy trên môi, buôn buốt...
Giọt mưa phùn lất phất trên tóc, trên má.
Ta dang tay, mở toang lồng ngực đón chào ngày mới.
Mơ hồ nhớ đến những ngày còn ở nơi xa xôi kỷ niệm ấy...
Tự nhiên trong ta vang lên một giai điệu...buồn.
"Chỉ là giấc mơ"
Hè sang Thu tới
Mà anh chưa đến
Khung trời trong đầy một nỗi nhớ.
Nỗi nhớ đã sang Đông rồi anh ạ, và em vẫn cứ nơi đây, cứ chờ đợi một điều vô vọng...
Hạ đến, em ngắt cánh hoa giấy mỏng manh, ừ hoa không có hương...
Có phải vì thế mà anh không đến...Xác hoa giấy rụng đầy, đỏ cả con xóm nhỏ....và đỏ cả mắt em...
Rồi thu sang, em lơ ngơ trên phố, nhặt chiếc lá vàng nằm lẻ loi bên đường...và ước có anh.
Nắm tay em đi dọc con đường vắng, nắng nhạt...
Bờ vai êm ái
Giọng cười thật vang
Mắt cười sao sáng
Làn tóc xõa.
Những lúc bộn bề với lo toan cuộc sống, em mệt mỏi chới với và bờ vai anh là điểm tựa êm ái nhất mà em từng có...anh biết không...?
Em yêu anh, em đã từng yêu anh, người có ánh mắt sâu thăm thẳm...mà suốt đời, em chưa bao giờ một lần nắm bắt được.
Em yêu cả sợi tóc lòa xòa trên vầng trán trĩu nặng ưu tư của anh, ngay cả khi anh cười, ngay cả trong giấc ngủ...
Em yêu cả từng ngón tay trầy xước của anh, anh biết không?
Dòng sông đầy nắng
Bờ đê đầy gió
Anh gần mơ hồ
Như khói thuốc.
Vì sao thế anh, vì sao anh cứ mãi như sương khói...Anh luôn giữ một khoảng cách nhất định với em. Anh dựng lên một bức tường khó hiểu bằng sự im lặng khó hiểu...Khi anh thật gần gụi, khi thật xa cách. Tình yêu của em chất ngất quá, nó làm anh ngộp thở chăng? Em làm anh sợ vì sự cuồng nhiệt của mình chăng???
Vì anh chưa đến
Ở đây mình em
Tình yêu chỉ mãi là giấc mơ
Em là thế đó anh. Khi yêu, em yêu hết mình, đốt cháy mình trong những mãnh liệt rung động. Em yêu như thể ngày mai là tận thế, yêu như thể trái đất chỉ có hai ta...Nhưng có lẽ, với em, tình yêu của anh...mãi mãi chỉ là giấc mơ mà thôi..
Tiếng Uyên Linh vẫn run run đầy xúc cảm...với cao trào:
Nụ cười anh sáng
Bờ môi biển sâu
Đợi em ở đâu, ở đâu?
Tiếng hát vang lên như khắc khoải, anh đang ở đâu, có chờ em không? Hay mọi thứ đối với anh chỉ như cơn gió thoảng? Em chỉ là hạt cát nhỏ, dại khờ thôi phải không anh???
(Hay chỉ là giấc mơ?)
Ô hay, hay chỉ là giấc mơ thôi nhỉ?
Nhưng sao nỗi nhớ lại thực đến thế???
Thực như sáng nay Đông đã về bên cửa sổ, khẽ rót vào ta những giọt buồn, tí tách, tí tách...
Sau này, nàng Uyên Linh có bản "Chỉ là giấc mơ" thu tại Studio, nhưng đối với ta, bản nhiều khiếm khuyết này mới là bản hay nhất. Vì cảm xúc của nàng ấy, sự run rẩy của nàng ấy, xem chừng...rất thực...như nỗi đau của ta vậy.
Chiều cuối năm...Đà Lạt mưa kéo dài nặng hạt .Ngồi ngắm mưa rơi với một tâm trạng não lòng .Ai hiểu được trái tim đang thổn thức từng nốt nhạc ân tình.Nhà bên cạnh ..đang mở bài hát "Nửa hồn thương đau"...nỉ non ..kỷ niệm,ôi làm sao có thể diễn tả hết cõi lòng. Bài hát làm em nhớ lại thưở ngày xưa.Anh và tôi đã cùng ngồi bên nhau nghe...Nhắm mắt lại để tượng tượng hình bóng ấy. Lòng dâng lên một cảm xúc khó tả...Hạnh phúc được đan xen vào với nước mắt ,Và từ lâu tôi đã có cảm giác nhớ về anh day dứt mỗi khi đêm về .Thời gian cứ làm cho tình xa mãi .Tôi biết anh cũng từng có cảm giác như tôi .Nhưng cố giấu vào trong tiềm thức ...Cố giấu bằng những lời thơ tiếng nhạc.
Ở nơi phương trời xa lạ...Liệu thời gian có làm phai phôi nỗi nhớ ,Và liệu thời gian có làm nhòa đi bao kỷ niệm ngày nào.Đã từ rất lâu ,hình như tôi quen với cảm giác một mình....Những ngày cuối tuần..tôi lại một mình gặm nhấm nỗi đau...Nhớ anh..nhưng vô vọng chẳng thể nào thốt nên lời...
Tiếng phone reo hình như không còn reo nữa khi đêm về....Không biết đã bao lâu....Tôi trằn trọc trong giấc ngủ...Nhắm mắt..hình ảnh anh hiện về...Nước mắt ướt cả gối...
Khóc vì cuộc tình .....Dĩ vãng vẫn tồn tại và sống động trong tim mỗi người...Mười năm ,đêm mỗi đêm vẫn hằng mơ ước được đối diện cùng anh..Dù chỉ một lần...một lần duy nhất trong đời...Anh đã mang cho tôi sự tự tin ,mang cho tôi niềm hi vọng vào cuộc đời...Hiểu và cảm thông cho tôi...Như một phép mầu mà tạo hóa đã dành cho......Để rồi hôm nay , mọi thứ hình như trở nên xa lạ
Đối diện nhau....nhưng không một lời chào hỏi...Đối diện nhau ..nhưng ...những dòng thơ ,những lời nói ấy bây giờ hình như đã khác........Cay đắng và xót xa....
Tôi chỉ biết tự an ủi mình...Tôi và anh có duyên nhưng không nợ...Duyên được đến với nhau an ủi động viên ...Nhưng nợ thì chẳng bao giờ kết thành đôi lứa...Thời gian ơi!!xin hãy giữ giùm tôi kỷ niệm...Xin hãy giữ giùm tôi ...một cuộc tình thiết tha...nguyện sẽ muôn đời gắn bó...
"Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa
Cho tôi về đường cũ nên thơ
Cho tôi gặp người xưa ước mơ
Hay chỉ là giấc mơ thôi
Nghe tình đang chết trong tôi
Cho lòng tiếc nuối xót thương suốt đời "
Lời bài hát nghe sao xót xa tiếc nuối...Một mình trong căn phòng vắng , ngập tràn bao kỷ niệm...nhớ anh...Nhói tim....từng tiếng nấc được cất vào trong...Cố gồng mình lên tỏ ra mình cứng rắn...Nhưng không thể...Tôi khóc vở òa như một đứa trẻ đòi quà....Đôi khi chẳng bao giờ tin đó là sự thật...Anh xa tôi thật sao ?Ngỡ ngàng bao câu hỏi ..và ngỡ ngàng...đêm lại về....Tôi lại một mình...xếp kỷ niệm..nhật ký viết gởi ai bằng những dòng thơ....
"Nhắm mắt ôi sao nửa hồn bỗng thương đau
Ôi sao ngàn trùng mãi xa nhau
Hay ta còn hẹn nhau kiếp nào
Anh ở đâu? Em ở đâu?
Có chăng mưa sầu buồn đen mắt sâu "
Xa nhau...Mình xa nhau thật rồi...Thời gian đã chia lìa....Xa nhau , nhưng mọi thứ vẫn hiện hữu trong ký ức , vẫn hằng dấu trong tim...những nỗii đau....Xin hãy nhớ về nhau ...như một lần hội ngộ......vẫn mong mãi mong có được duyên tao ngộ.....Xin giữ mãi ....là em của ngày nào...Vẫn thiết tha , chất ngất những ân tình...
"Nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngắt
Chỉ thấy lòng nhớ nhung chất ngất
Và tiếng hát và nước mắt
Đôi khi em muốn tin
Đôi khi em muốn tin
Ôi những người ôi những người
Khóc lẻ loi một mình "
Đã từ lâu chẳng biết sao em yêu màu tím...Tím đợi chờ ,tím mộng , tím mơ...Nhớ về anh,nhớ về cuộc tình ngang trái...Buồn không anh?khi có đôi lần nghe lại bài hát....Thấy tâm trạng kia sao giống mình...chất ngất những nỗi sầu giấu tận đáy tim...
Đôi khi trong muốn lòng mình hiu quạnh...muốn quên......nhưng càng muốn điều đó , thì em lại trở lại chính con người mình......khóc lẻ loi một mình.....
Cám ơn nhạc sĩ Phạm Đình Chương...Cám ơn với một tấm lòng sâu sắc , đã nói lên tâm trạng khắc khoải , của bao nhiêu người đang yêu..đã yêu và sẽ yêu......
./.
Không biết add nguyên cái video như Uyên Uyên nên đành làm vật.Mod nào rảnh thì chỉnh lại giùm.Cảm ơn nhiều!!!
Có sợi nhớ nào em đã lỡ cưu mang
rồi không muốn giữ vì còn nhiều ân nợ
hãy buông đi không cần một duyên cớ
đời bao dung và anh cũng theo đời
Anh theo đời nhặt lại muôn trái sầu rơi
đêm trăng treo mượn ánh sáng soi đường em bước
ví lỡ mùa về những chiếc lá vàng rơi rớt
thì xin em , nếu có dẫm hãy nhẹ giùm
Đêm không đen nhưng bước anh vẫn ngại ngùng
chỉ sợ làm mộng bình yên của em thức giấc
nợ áo cơm trên đời này có thực
như đêm nay anh đang thức cùng trăng
nhưng không chỉ là để ngắm bóng Hằng
không chỉ là ngồi mơ về cảnh ảo
anh đang kê vai gánh nợ đời cơm áo
gánh luôn cả những sợi nhớ lỡ cưu mang
Níu kéo luôn vần thơ và ánh trăng vàng
từ cõi mộng vào chán chường thực tế
anh sám hối ! chừng như đã quá trễ
nên nghiệp đeo dai dẵng đến bây giờ...
Đời người nghệ sĩ như con tằm rút ruột nhả tơ...Mực vẫn thấm giấy buồn khô ngấn lệ...Tình vẫn trao theo bút gửi duyên hờ...Vẫn bao mối duyên nợ khiến xui,mà sao tình đời khéo hững hờ.Bóng trăng treo vẫn mãi còn đó.Mà sao Hằng Nga đâu?.?.?... Cung Quảng vỡ mơ...
Những mảnh sao trên trời hú gọi linh hồn nghệ sĩ, bước chân đời vẫn đang trĩu nặng bởi những nhọc nhằn lẫn khuất nơi bờ vai.
Đêm hút sâu những âm thù của quỷ. Nhập nhoằng những câu thơ trá hình nơi tâm hồn. Ta như con trâu hì hục kéo cày giữa chí kì đông vụ.
Những nét nhăn rách ra nơi khuôn mặt nông điền , ta soi vào gương. Con quỷ và chàng hoàng tử giành nhau tấm áo.
Đời đã lỡ kiếp tằm trong cõi đời,bến đục.Đã bao phen những muốn điểm tô lại cõi đời hư ảo mà ngờ đâu...vắt tim mơ mộng...rút ruột,nhả tơ...Nào hay đời vẫn mãi hoang phế chốn vườn mơ...
Đành thôi mang kiếp nhả tơ kéo kén trả cho đời...
Đời người nghệ sĩ như con tằm rút ruột nhả tơ...
Những sợi tơ ấy đã đem đến cho đời những chiêm nghiệm vô cùng quí báu huynh à, hãy vui lên nhé !