Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: Linh tinh lang tang...
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
Trang: 1 2

Muốn viết cái gì đó… mà không biết viết gì…


Nó vốn là người thích giải toả những bức bối trong lòng bằng con chữ, mặc dù đôi khi những gì nó viết, chẳng liên quan đến thứ nào đang tồn tại trong lòng nó khi đó cả…

Ngẫm cũng thật lạ đời…

Giống như khi buồn người ta tìm rượu giải sầu, khi vui cũng uống rượu chia vui…

Cuối cùng bản chất của rượu dành cho niềm vui hay nỗi buồn?

Thật ra rượu là rượu, người uống gán ghép cho nó theo suy nghĩ của mỗi người, theo cách dùng của mỗi người…

Rượu chỉ để thưởng thức…

Văn cũng vậy, viết để đọc, người đọc chỉ biết những thứ họ đang đọc, đâu cần biết tâm trạng của người lúc đang viết những dòng chữ ấy thế nào, có liên quan gì nhau hay không…

Có khi nó viết truyện cười, chuyện tình yêu thơ mộng, khi nó đang lầm lũi với vạn nỗi niềm đang gào thét…

Có khi nó viết những đoản văn làm người đọc phải rơi nước mắt, lúc tâm hồn nó thư thái và nhẹ bỗng…

Ở đời ai biết được…

Có khi mỗi người còn lừa dối chính bản thân mình…

Có khi mỗi người còn không tin chính bản thân mình…

……..
Đôi khi không trộn lẫn nhiều thứ vào một mớ… cũng là một điều hay…
………

Ngồi xem lại album cũ, bắt gặp tấm ảnh ngày xưa nó chụp nhân vật trong game với một người bạn đã lâu không còn liên lạc. Bức ảnh đôi giang hồ hiệp lữ đang ngồi cạnh nhau trên chiếc cầu gỗ bắc ngang đỉnh núi, giữa khung trời đầy mây trắng và những cánh hồng phất phơ lãng đãng.

Đâu rồi Thanh Thành Sơn…

Có những lúc tâm tư trống rỗng, không muốn ra đường, không muốn đối diện với ai, nhưng muốn có một ai đó bên cạnh, muốn có một niềm vui nho nhỏ…

Võ Lâm ngày xưa đầy thi vị…

Với những chàng võ tướng chỉ mang trong hành trang duy nhất hoa hồng…

Với những lời nhắn gởi bằng thiệp mừng trên kênh thế giới…

Với những phút ngông cuồng vung gươm chém giết bất kỳ ai trên đường vó ngựa… để rồi sau đó cười khì khì đọc pm của các “nạn nhân”

Với những cô gái đi Tống - Kim với khấp địa quần, kết hôn vận Hoàng kim giáp…
…….

Sài gòn hôm nay nắng…

Qua một tuần ảnh hưởng bão và áp thấp, trời lại nóng…

Một nơi bão nhiều nơi xung quanh sẽ mát và lãng mạng với những cơn mưa nhẹ…
……
Mình hôm nay điên điên…

28/09/2011
(28-09-2011, 02:18 PM)Hoathuongsitinh Đã viết: [ -> ]
.......

Sài gòn hôm nay nắng…

……

Mình hôm nay điên điên…

28/09/2011

Sáng giờ Di mắc mưa mà nailbiting
Muốn viết cái gì đó mà nghĩ mãi không ra nên viết là muốn viết cái gì đó mà nghĩ mãi không ra
mình hôm nay cũng bị khìn khìn004
em khìn suốt ^^
Bên 1 diễn đàn cũ MT và HTST chơi, mấy hum trước Lão huynh Admin bất ngờ post lại nội dung chatbox lúc nửa đêm ngày 11/11/2009 (cách đây 2 năm cơ...), lúc đó HTST và MT, cùng vài người nữa, 8 bằng thơ, đọc lại thấy vui vui, copy về đây cho bà con đọc chơi và cũng để lưu lại ^^ (Nick SR là HTST)

Bầu trời đêm sg hôm ấy (11-11-2009) không trăng không sao, một miếng gió cũng chẳng có luôn. Có lẽ thế mà Yêu (nick TAL là Linkfun) nổi hứng mở màn trên chatbox bằng một cuộc hóng mát đêm:

Đêm sài gòn
Không gió không trăng
Ta chạnh lòng nhớ về quê cũ
Không ánh đèn xe tấp nập
Nhưng anh ánh trăng lại sáng lạ lùng
....
Ước một ngày anh được nắm bàn tay
Đi cùng em giữ trời đêm trăng vằng vặc sáng
Tiếng dế và côn trùng rỉ rả xua tan tĩnh lặng
Giữa thiên nhiên mộc mạc đến vô cùng
Yêu

Đang thơ mộng đến thế ........ chợt:

Con muỗi kia đáng ghét
Cắn nhầm vào tay em
Anh giang tay cái đét
Muỗi biết kêu ối ồi
Yêu

PS cảm hứng...văn xuống hàng theo đà con muỗi của Yêu:

Giữa lúc ngỡ đôi ta giữa thiên đàng
Chợt nhoi nhói lôi ta về thực tại
Ối chao ôi tiếng vo vo lãng đãng
Ngứa quá đành buông để gãi .... đã thôi!
PS

Đột nhiên, có người ngứa mắt vì Yêu dám đi hóng mát một mình nên lên tiếng:

Nửa đêm tình đói đợi chiếc hôn
Mộng du lạc lõng một nửa hồn
Ngã nhào vào khói yêu huyễn hoặc
Giật mình tim đã thả quỷ môn
MT


Cứ như là vừa được tiêm a rề na lin vào hay sao ý, Yêu độc chiếm chatbox luôn:

Có người lại thích cái vần ông
Khó mấy ta đây cũng cố mà gồng
Xem ra phải cố vài phút nữa
Mà sao chèm nhẹp thế còn không … thêm nữa
.....
Đêm về lại nhớ đến vần ôn
Rón rén nhìn vô nó quá khôn
Gói gém kỹ càng nên khó xử
Hay là phải cố oánh hai côn
....
Gieo mãi mà chưa hết vần ôn
Có nghĩa gần nhau cháy lửa cồn
Xanh một chút nhưng mà nóng
Khô mực đem nướng thật là ngon
Yêu

Lẽ đương nhiên đã có xướng thời phải có họa:

Nhật nguyệt đêm nay mộng bồn chồn
Hòa quyện vào nhau giữa càn khôn
Ngàn sao lấp lánh che rèm khói
Ngân hà lén ngó chợt dạ nôn
MT

Đêm nay nhớ mãi cái vần ôn
Có phải yêu nhau nhốt vào đồn
Dồn toa kẽo kẹt nên mất ngủ
Mồ hôi ướt nhẹp thế mới ngon
Yêu

Đến thời điểm này, do quota hóng mát bị nường nhất quyết không xét duyệt nên Yêu đành ngậm ngùi đi ngủ và hậu quả là có hơn... 1 người ... lại mất ngủ:

Đêm sao dài quá chị hằng ơi
Chú cuội cung trăng cũng ngủ rồi
"Người ta" giờ cũng đang yên giấc
Bỏ mình tui nhớ... một mình tui...
SR


Đêm nay lạnh lắm đấy mình ơi
Cuội bỏ cung trăng tắm suối rồi
Giờ này đây đó còn hai đứa
Tớ với bạn hiền viết thơ thôi
....
Ta rót vào thơ chút rượu nồng
Sưởi ấm cô phòng trước gió đông
Nâng ly mời khắp nhà sau trước
Một chén đêm này đủ hay không?
MT


Hai đứa ta ngồi viết thơ chơi
Có lẽ mình chung sự rối bời
Nhớ một vòng tay đêm mới vội
Nhớ làn hơi ấm... nhớ xa xôi...
....
Một chén đêm dài đủ ấm không?
Nâng ly xua tạm rét cô phòng
Bên nớ ới mình - em ni nữa
Cạn bình xua tạm nhớ mênh mông...
SR


Thơ này mực nhuộm chút men cay
Sưởi ấm nhớ nhung giấc lạnh này
Chăn đơn gối chiếc cùng hai đứa
Ngồi đếm canh tàn trong cơn say
MT


Lúc này phía dưới cùng xuất hiện haha - KHT - cái cô "10+6 (TT)" và haha thì bao giờ cũng nhanh tay lẹ chân. Điều tất yếu xảy ra là.... chatbox phủ đầy thơ :

Nhung nhớ làm chi cho đắng môi
Ốc nhảy ta đem nướng một nồi
Bia ken 3 két chia 4 đứa
Thế là hết nhớ sẽ vui thôi!
haha

Chatbox cuộn lia lịa khi nhị ả ra tay:

Bầu không lăn lóc giữa cơn giông
Men rượu dâng theo nhớ trong lòng
Bên đó - bên này còn tỉnh chửa
Hay đang quặn lòng trong nhớ mong
MT


@KHT: Sông sâu cỏ mọc đôi bờ
Đêm sâu có kẻ đợi chờ tình nhân
Cô phòng bóng lạnh bâng khuâng
Đôi dòng đối ẩm cho dần hết canh...
SR


@haha: Ken nom 3 két đủ say không
4 đứa chia sao được vừa lòng
Cần không nghêu ốc thêm vài món
Thế mới ấm lòng giữa gió đông
MT

Cận thị cho nên rất động lòng
Phen này cô quạnh giữa trời đông
Phương trời xa cách bao thương nhớ
Vài năm đằng đẵng có còn không
haha

Ta chửa say này - bạn tỉnh không?
Rót thêm ly nhé - lại xoay vòng
Lai rai cho hết ngày đang cạn
Sẵn đón ngày sang đợi nắng đông...
SR


@haha: còn không ... là do tự tại lòng
Năm dài đằng đẵng thử nhớ mong
Nông sâu cao thấp thời gian biết
Lo ngại chi nhiều mệt lắm không
MT


Mặc dù là họa với 2 ả tố nga nhưng haha vẫn kg hề quên cái cô "10+6":

Mặc ai nói ngả nói nghiêng
TT iu cứ hồn nhiên vui đùa
Cứ là cô bé ngây thơ
Hằng ngày chatbox thẩn thơ ra vào...nhé!
haha

@haha: 1 két chia đều kẻ mấy chai?
Làm sao môi ướt đủ đêm dài
Đã uống thôi thì thêm két nữa
Lạnh gió canh tàn thêm muốn say...
SR


Bên nớ ly này - ly nữa không
Đêm chưa tàn hết chửa quay mòng
Mồi ngon còn đấy, lâu tàn tiệc
Chắc đón bình minh, đón nắng hồng
MT


@KHT: Ly tới huynh kìa mau uống đi
4 người hội ngộ có dăm khi
Thúc sinh chờ mãi ly huynh cạn
Chai cũng chờ chai có dịp bì...
SR

Tội cho KHT, bị thúc đến thế mà vẫn im lìm bất động, để haha tiếp tục thao thao:

Mặc dù ai đó có là em
Cũng đủ kê thêm gối mộng mềm
Cũng đủ dài vần câu thương nhớ
Cũng đủ cho ta đếm sao đêm......
haha

Cuối cùng rồi KHT cũng buông được 4 câu:

Rượu cạn nhưng mà chửa hết ngông
Lôi bình rượu thuốc uống được hông
Ngâm cao hổ cốt hơn năm lẻ
Thuốc ngấm phờ râu mắt đứng tròng.
KHT

Ox! sư huynh chuyển rượu rồi
Thôi mình nhấp lại chén giao bôi
Đêm nay thắp lại tình hương lửa
Kẻo để phai phôi rửa nhạt đời
SR


Rất lâu lắm rồi chỉ..nhà ta
Kìa vườn thêm trái ngát hương hoa
Mộng vàng lều nát ta gom lại
Như những ngày xưa luôn hát ca...
haha

Kung chờ ox đốt trầm hương
Nến đốt vài cây sáng tỏ tường
Giao bôi nhấp lại ôn tình cũ
Hâm nóng đêm này nhạc mấy chương
MT


@haha: chính xác lâu rùi - lâu lắm luôn
Nhà mình có đất để thơ buôn
Tán hươu, nai, vượn... gì gì nữa
Cho nó qua đi cái sự buồn
SR


Cái cô "10+6" bị lạ lẫm với không khí hăng say của nhị ả nên mãi mới tham gia được mà lại đá riêng cơ chứ:

Tặng bác haha nà: Cây đa chú Cuội thang mây
Ngày xưa Cuội bứng gốc cây làm gì?
Để truyền miệng thế khen chê
Cô đơn ngồi ước nỗi gì cùng trăng?
TT

Nhớ cái ngày xưa xa rất xa
Đêm về ta lại 8 bên ta
Đêm nay ôn lại ngày năm cũ
Lưu chút tàn dư cũng đậm đà...
SR


@KHT: Hổ cốt một bình huynh xách ra
Xong rồi đâu mất vậy à nha
Chủ xị thế này sao hết rượu?
Chắc để mình ên uống lắm à...
SR

haha đâu có bỏ qua cơ hội:

TT:mong sao xa hoá gần thêm
Mong sao gối mộng êm đềm...ai kê
Mong sao một thoáng xa quê
Mong sao ngày ấy ta về sông Hương!
haha

Ngày xưa bên rượu, ánh trăng tà
Thơ tuôn như suối, ý như hoa
Bẵng đi ngày tháng trong cơm áo
Hiếm có thời gian đủ một nhà
MT


Bác haha: Tích xưa vũ khúc Nghê Thường
Ai say đắm đuối … Ai cuồng sắc hương
Nguyệt cầm mãi dạo cung Thương
Hòa âm sáo trúc vấn vương bên thềm? hihi, đợi bác nà
TT

Ngày mới sang rồi chư khách ơi
Có người... mê ngủ bỏ cuộc chơi
Đêm nay mấy vị cầm canh nhỉ?
Thức để tìm quên... cái nợ đời
SR


Hồng phấn một màu cánh TV
E ấp trong sương ước mộng gì
Hay trời chưa nắng nên hoa ngại
Bình minh đến rồi khoe sắc đi.....
haha

Hì... Lúc này, chắc là cảm thấy cứ tiếp tục thế thì kg tiện chút nào nên TS và cái cô "10+6" rủ ra ngoài tán tiếp. Thấy như vậy, MT than rằng:

Rượu đến đâu rồi sao nhạt môi
Gió thổi đêm nay lạnh hết mồi
Không say không tỉnh không gian lặng
Kiểu này buồn đến chết mất thôi
MT


@MT: Buông hết ly rồi ox ơi
Giờ còn hai ả tố mình thôi
Nghiêng vai em rót hầu ox
Ngây ngất tìm say giữa đất trời...
SR


Này ả Hằng Nga đã ngủ rồi
Ngê thường vũ khúc cũng bỏ trôi
Nợ đời ai khéo bày phân thế
Trút mãi mà sao vẫn đắp bồi
MT


@MT: Bên gốc đa giờ chẳng có ai
Ta thời mang chén lại lai rai
Lỡ say ta đến cầu ô thước
Đo thử sông ngân liệu có dài
SR


@SR: Vậy thì cứ cạn hết đêm nay
Rượu còn mồi lắm chắc sẽ say
Lỡ đâu lúc ấy ta hứng chí
Bắc thang lên trời đòi nợ vay
MT


haha trước khi đi hẳn còn ráng đá vô tý:

Chúc nữ+ngưu Lang xa cách đâu?
Sài thành bé lắm chớ âu sầu
Sông ngân là ở trong tâm tưởng
Đạp hết nhào zô ta có nhau....
haha

Hai nàng buồn quá, ngó tới lui bắt gặp NN + PS ngồi đồng gần gần đó, mừng húm:

Hai lão huynh ngồi nghiêng ngó chi?
Rượu thời không uống, rót thay đi
Đêm nay hai muội sầu trăm ngã
Say hết tàn canh chẳng luỵ gì...
SR

@haha: Đạp hết... nhào zô... phải đợi mai
Bi giờ ta tính... chuyện đêm nay
Ngày mai thôi để... mai ta tính
Ly rót thì thôi cứ cạn này...
SR


Hai lão huynh thời chắc ngủ say
Nên ta tự rót chén rưọu đầy
Ngày mai mặc kệ ngày mai vậy
Cứ uống cho tàn canh hôm nay
MT


Ox! thang thời đã bắc chưa?
Lên trời dốc trượt, mấy hôm mưa
Cái gã trời kia lây lất thật
Chút nợ mà sao... cứ nợ hoài...
SR


Chẳng lẽ lờ đi cũng kỳ, mang tiếng lão làng mờ, thế nên NN đành lên tiếng:

Ôi cái đêm nay mới lạ kỳ
Hai nàng Kiều nữ tỉ tì ti
Rượu thơ lai láng, sầu giăng khắp
Văng vằng ai than hị hị hì
NN

Thang đã bắc rồi được vài cây
Có leo thì bám chặt mây này
Mưa gió rì rào ngày mấy bận
Biết đòi hết nợ được đêm nay
MT


Ps thấy 2 ả thở than cũng tội bèn rót dùm:

Mời muội mời em cạn hết ly
ly này ly nữa cứ tỳ tỳ
Tỳ vai dựa ngực rồi dốc cạn
Cạn hết sầu kia được mấy thì
PS

@NN: Mấy dịp đêm về thức với nhau
Dăm ly bàu đá tạm khơi màu
Bút mực từ lâu xơ xác tệ
Vung rìu thanh đạm chút nghêu ngao...
SR

Ly đến rồi đây hỡi bạn hiền
Ngà ngà giới hạn cứ vô biên
E không giữ được hồn ngông nữa
Không khéo cuồng lên... ứ lại phiền...
SR


Biết được đêm nào như đêm nay
Rượu nồng huynh rót hết ly đầy
Vần thơ câu chữ đem nhắm tạm
Ấm lòng thật đấy giữa cơn say
MT

Hì... đến lúc này thì NN dẫu muốn ở lại cũng không được vì thua cồng bà, thế là:

Còn một mình huynh giữa nhị kiều
Đêm nay dài lắm cứ phiêu diêu
Vần thơ ngâm trọn trong bầu rượu
Thử suốt năm canh một chữ liều
MT


Chắc chỉ không đầy canh nữa đâu
Chỉ còn 2 đứa giữa đêm thâu
Thơ say nghiêng ngã trong bầu rượu
Uống mãi mà không cạn nỗi sầu...
SR


Hị...Hị... chắc có lẽ lão huynh phục vụ chán quá nên 1 nàng chịu hết nổi rời cuộc nhậu, chỉ còn 1 nàng:

Một đoá phù dung nở trước hiên
Sao bỗng dày thêm những muộn phiền
Ngẫm ta sớm tựa loài hoa ấy
Sắp giã từ duyên, rơi rớt duyên...
....
Giờ chỉ còn em với lão huynh
Rượu cay thời chỉ cạn lưng bình
Kỳ tửu dời chân, ai uống nữa?
Đêm dài cô độc thú lưu linh...
SR


Rồi thì muội muội cũng out.

Cuối cùng chỉ còn mình lão huynh ngồi còng lưng thu dọn, ghi chép cuộc tương phùng vườn xưa khi tiệc đã tàn.

Thay lời kết,
03g30 sáng 12-11-2009
PS
Cuộc đời, có nhiều câu chuyện rất là... không tưởng...

Khoảng 1 tuần nay, bếp chính của mình bị bệnh đau mắt, đau mắt bình thường thôi nhưng khi nấu ăn nóng thì không mở mắt thường xuyên và nhìn rõ được.

Hai ngày trước, ba mình dắt bạn vô kêu 2 con Còng Cọc (chim rừng) khìa. Chẳng may sao bếp mình nấu cái đầu còn hơi đỏ máu một chút, chưa chín hẳn. Vì thường nấu nguyên con cái đầu không tiếp xúc nhiều với mặt chảo. Mà ba mình là người ăn cái đầu...

Quán của mình...

Ba của mình...

Khi gặp sự cố như vậy, người cha sẽ phản ứng như thế nào?

Ông lập tức hét to, quát chửi nhân viên phục vụ...

Vào bếp, chửi đầu bếp: "Đ.m mày làm ăn kiểu gì, quán xá gì nấu đồ ăn mà còn máu, ăn kiểu gì..."

Ông chửi từ đầu quán vô cuối quán, từ cuối quán ra đầu quán...

Ông rủ bạn đi quán khác nhậu...

Tới quán khác tiếp tục nói cho tất cả mọi người ở đó biết "Quán KPH làm ăn cái kiểu gì...v.v.."

...

Mình khiển trách đầu bếp về sai sót, đầu bếp cũng đã xin lỗi ba mình và khách khứa về sai sót, tháng này đầu bếp cũng bị trừ thưởng..

...

Chiều hôm qua, ba mình lại tới quán, thấy có khách đang ngồi ăn, ông đến nói với ngta quán mình nấu nướng không cẩn thận, khìa con chim mà cái đầu còn đỏ máu...

Khách lạ không hiểu chuyện gì đang xảy ra...

Ông tiếp tục chửi từ đầu quán vô cuối quán...

Từ cuối quán ra đầu quán...
...

Mình có 2 người bạn mới ở SG xuống và 1 ng bạn ở CM đang ngồi cạnh...

Bạn mình hỏi: "Ông đó ba mày hả? Con cái làm ăn có sơ sót thì đi vô trong góp ý, dấu dùm không hết, sao ổng la làng không vậy?"

Đứa khác lại hỏi: "Cuối cùng ổng muốn mày làm ăn được hay hi vọng mày sớm phá sản vậy?"...

Không ai có thể chọn cho mình nơi được sinh ra...

Gia đình... đã không giúp mình dù một ngón tay hay 1000 VNĐ trong bất cứ chuyện gì... Dù có khi mình không có 1000 VNĐ trong túi...

Nhưng mình vẫn coi đó là gia đình...

Nhưng dường như, ngoài 1 đứa em trai và 1 đứa em gái biết suy nghĩ, cha mẹ và 1 đứa em còn lại, ngoài việc thích xài tiền của mình... đối với mình... dường như còn tệ hơn cả người dưng...

Luôn không muốn nghĩ đến... Để cuộc sống được vui hơn, để luôn có thể tròn bổn phận theo đạo lý...

Nhưng những câu chuyện mới, luôn được viết mỗi ngày...

Cuộc sống này... thật quá khó khăn...
...Mình thật may mắn !
Giận một ai đó, có dễ không?

Muốn xoá một ai đó ra khỏi tâm tư mình, có dễ không?

Nó đã giận cũng hơn nửa năm rồi...

Một đứa em, nó chăm từng chút từ ngày mới lọt lòng, từ lúc chưa biết gì đến biết cười - biết nói - biết đi... chẳng khác con mình sinh ra... đến tận năm đứa bé ấy 12 tuổi... chưa lúc nào rời xa...

Từ lúc kiếm được tiền, khả năng bao nhiu, lo bấy nhiêu... nhiều lúc trong túi ko tiền, em nó cần, nó cũng đi mượn để lo...

Trẻ con không biết nghĩ, không biết ơn, không biết đủ... nó chẳng bao giờ trách... nó chẳng bao giờ cần nhận lại hay suy nghĩ sẽ nhận lại bất cứ thứ gì sau khi nó cho đi từ người nó yêu thương...

Thậm chí bao nhiêu thứ nó làm, người khác dẫu nhận vẫn xem như là số 0... nó cũng chẳng bao giờ trách...

Nó là chị, nó tự thấy chưa bao giờ có lỗi lầm gì với em nó...

Dẫu em nó quá nhiều lỗi lầm với nó, nó cũng chưa bao giờ trách một lời... chỉ muốn thời gian làm em nó lớn hơn, sẽ nhận ra những cái sai của mình...

Vậy mà nó lại bị trách ngược... bị mắng chửi thậm tệ như em nó đang mắng chửi 1 kẻ thù ko đội trời chung... dù người chửi đúng ra phải là nó... tại sao vậy?

Bị mang ra đường nói xấu đủ điều những điều nó ko có...

Và hơn hết... nó bị "từ"... bị em nó "từ" vì "không xứng đáng"...

Nó đau xé lòng bao nhiêu ngày tháng... mà không thể diễn tả được nó đau vì điều gì... vì sao nó lại đau đến vậy...

Nó quyết định xem như đứa em đó chưa từng tồn tại trong cuộc đời nó...

Tại sao đã hơn nửa năm trôi qua... đêm đêm nó vẫn lôi hình ra xem và ngồi khóc...

Tại sao vậy...

Tại sao chỉ chấm dứt quan hệ với một người ruột thịt khi người đó đang tồn tại lại đau khổ đến như vậy...
Mình bắt đầu đạt đến cảnh giới không còn kiểm soát và khống chế được bản thân nữa...

Không nhớ đã bao nhiêu tháng rồi... Không thể ngủ được trước 4h sáng...

Không nhớ từ bao giờ... mắt mình chỉ cần ngồi vào máy tính là cảm giác rất mỏi và chỉ muốn nhắm lại... nhưng bận gì thì thôi... rảnh là lại lên máy ngồi, dù đôi khi chẳng làm gì... cứ ngồi bâng quơ thế thôi... có khi ngồi hàng giờ... có khi ngồi cả ngày... có khi ngồi suốt cả ngày lẫn đêm... mắt cứ nheo nheo...

Không nhớ từ lúc nào, ngủ chẳng được bao lâu, nhưng cứ thức dậy là xung quanh ướt mèm nước mắt vì khóc... trong mơ... thức dậy đa phần không nhớ đã mơ thấy gì, chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, cảm giác tức tưởi hoặc tủi thân cứ dâng lên... dù thức rồi nhưng vẫn khóc 1 chập nữa mới có cảm giác cái gì đó có thể qua đi...

Dường như một cái gì đó đã quá giới hạn... đã tràn rồi...

Bây giờ nghe gì, thấy gì... cũng chạnh lòng... giống như cái gì đó đã bung hết mức, chạm nhẹ chỗ nào cũng vỡ... vỡ hết mọi thứ khác đi theo...

Coi phim... cũng khóc... điều chưa từng có trong lịch sử đời mình...

Đã xuất hiện những khoảnh khắc muốn gặp một người hoàn toàn xa lạ... ngủ 1 đêm... chỉ cần hứa sẽ ôm mình cả đêm... vậy thôi...

Trang: 1 2