Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: Nóng giận... hãy giành ít phút nghĩ lại trước khi làm điều không hay...
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
Đôi khi dù tức giận, mình cũng phải nhìn cho đúng việc...

Hôm nay ngồi, nhớ những kỷ niệm vui với chú chó vừa bị thuốc chết hôm trước, nhớ những hành vi thường ngày của nó... thấy buồn gì đâu... thương gì đâu...

Chat với một người bạn, người đó cũng tâm sự về chó. Số là nhà người bạn mình ko nuôi chó, hàng xóm thì nhiều nhà nuôi, sáng nào mấy nhà hàng xóm cũng dắt chó sang trước sân nhà ảnh... cho chó đi vệ sinh... Một hành vi vô duyên hết chỗ nói. Đặt trường hợp là nhà người nào có nuôi chó hay thích chó, cũng phải đâm bực chứ, nên lẽ thường tình là ảnh không những bực mà là rất bực... ảnh cũng thử vài lần gặp mấy vị "chủ nhân" nọ "nói chuyện tử tế"... mà họ cứ trơ ra... như ko nghe... việc gì họ làm... họ vẫn cứ làm... Ảnh nói nhiều lúc nóng quá, định hôm nào mua thuốc về thuốc hết đám chó đó cho xong... Mà lúc tức thì nói vậy thôi, chứ dĩ nhiên ảnh không làm vậy.

Giả sử, có ai đó gặp trường hợp như ảnh, nhưng không "kiềm nén" được tốt như ảnh... có phải là một số chú chó đã phải chết rồi không? Hay đỡ hơn là ăn vài chục gậy, vài cục đá... Mà lỗi là tại ai? Chó nó cũng như trẻ con, chủ dạy nó như thế nào, nó làm thế ấy, chứ nó biết gì đâu. Như mình nuôi chó, vệ sinh trong nhà, hốt dọn - rửa nhà, thế là xong, chó nhà mình cả xóm đều thương, nó bị giết cả xóm đều buồn, đều chửi rủa lũ vô nhân.

Lỗi của chủ, mà loài vật phải nhận... ai là người vô lương tâm, thiếu ý thức?

Tự dưng mình lại liên tưởng đến trẻ con. Người lớn hay chửi những đứa trẻ không ngoan là mất dạy, hay đánh đập chúng này nọ, lỗi có phải thật sự là của chúng không? Trẻ con như tờ giấy trắng, mình nhìn thấy gì, là do mình viết lên mà, sao lại đỗ lỗi cho chúng?

Hôm vừa rồi, mình đi ăn sáng với vợ chồng người bạn, với bé gái 22 tháng tuổi của họ. Lúc mình xài khăn giấy, mình bỏ vào thùng rác dưới bàn, ngay chân mình. Ăn gần xong, mẹ đứa bé đưa cho bé miếng khăn giấy, bảo "lau miệng đi con". Bé lau xong, loay hoay cúi xuống gầm bàn... cố gắng bỏ miếng khăn giấy vào sọt rác... dù sọt rác không nằm gần bé chút nào... Mình thật sự thoáng ngạc nhiên trước 1 đứa bé 22 tháng tuổi.

Trưa hôm sau, đi ăn trưa. Quán này không có sọt rác. Tụi mình lấy một cái dĩa nhỏ, để xương vào. Bé gái ngồi ăn chả cá, miếng nào thấy không thích ăn nữa (trẻ con mà), cũng bỏ theo vào dĩa này. Ăn nửa chừng thì nhân viên đến dọn cái dĩa ấy đi... Một lát sau, mình thấy con bé cứ cầm một miếng chả nhỏ xíu trên tay, hình như định bỏ đi, nhưng cứ xoay nhìn khắp bàn không thấy mọi người bỏ rác vô chỗ nào nữa... Con bé cứ cầm đó... ngồi nhìn... chờ đợi... đến khi tàn bữa ăn... lúc mẹ bé lau tay cho bé, hỏi có phải rác không, thì con bé mới đưa cho mẹ nó bỏ dùm...

Đôi khi, phải chăng một số người lớn cần chịu khó chú ý quan sát hành vi của trẻ con, để tự học lại nhiều điều...

07/08/2013