17-11-2012, 04:15 PM
51 Bước chân và Cuộc Săn Tình
Chẳng hiểu lý do gì tôi lại thích đếm bước chân .Đó cứ như là một thói quen thông lệ,cũng có thể là khi đếm như vậy trong đêm tối tôi biết mình đi về nơi đâu.Chỉ biết từ mặt đất đi lên tới thế giới của Nàng đúng 51 bước chân . Một ngôi nhà gỗ có hàng rào gỗ màu tím bao quanh. Trước khoảng sân nhỏ là một lô lốc chum gốm trồng đầy hoa Thủy Tiên đan xen Violet..Toàn cảnh căn nhà như được vây bởi sắc tím u hoài và ngát hương từ những cây Nhài Nhật .Ngay cả những món vật dụng trong nhà chủ nhân của nó cũng tỷ mỉ lựa chọn từng món một để toàn không gian thẩm một màu tím trông thật lạ .
Nàng không buồn như màu tím , cũng ít khi mộng mơ thật tương phản trong căn nhà đó lại toàn thứ nhạc Rock cuồng bạo .Tôi nghe cứ như tiếng gào của ngạ quỉ cùng muôn vàn thứ chát chúa đập vào tai .Có lẽ nó dùng để át đi tiếng rên khi nàng cong oằn dưới khoái lạc.
Một cái ống thủy tinh hình chữ Y cũng màu tím vắt vẻo bên cạnh chiếc hộp bạc chứa đầy chất bột trắng,Một chiếc Nỏ pha lê cũng màu tím ma quái luôn được chăm sóc bởi những ngón tay nàng và những viên Ice màu xanh phớt.Loại hàng mà bọn con nít ranh ngoài phố có mơ cũng chả chạm đến được, mà có quăng tiền ra thì với đẳng cấp giang hồ cũng không cho phép chúng được sử dụng .
Tử Khả quen với tôi một cách cũng rất tình cờ là 51 bước chân.Đêm đó tôi say mềm trong 1 quán bar , thông lệ là 108 bước chân là tới toa –let nam, nhưng khi tôi nhắm mắt bước tới bước 51 thì cái mặt đã được tiếp xúc thân mật với một bàn tay nhỏ nhưng đầy lực, thân mật tới mức tôi tỉnh cả người.Trước mặt tôi là một cô gái tóc vờn mây với đôi mắt tím hoang dại.Sắc tím của kính sát tròng lóe lên sự lạnh lẽo của một người phụ nữ cực kỳ tự tin vào trí tuệ cũng như vóc dáng.
Và thế là 51 bước chân và cuộc săn tình bắt đầu.
Trong tiếng nhạc Rock điên dại những sợi khói ma quái từ Ice bắt đầu được hít vào phổi, nó từ từ ngấm vào mạch máu con người để rồi gạt bỏ hết những gì lý tính,và chỉ còn thuần chất 2 con thú đang lao vào nhau.Làm đủ trò trên đời để thỏa mãn tình dục.Sự hoang dại chỉ tàn khi thân xác không còn là của mình..mất phương hướng, quên đi mình là ai, tên gì..lúc đó chỉ còn lại 2 thân xác rũ rượi vô hồn.
Tôi sợ lắm lúc tôi nghĩ mình là 1 con thú bị săn lắm lúc tôi bước từng bước lên 51 bậc thang lại giống như kẻ đi săn, săn tình, cho dù con thú hay thợ săn thì đều tự nguyện ràng buộc nhau với 2 thứ chết tiệt đó là ma túy và tình dục.
Đừng bao giờ hỏi tôi có yêu nàng không và ngược lại.Vì nó vô nghĩa đến mức mà không ai không hiểu.Ngay cả tên lắm lúc tôi còn gọi nhầm, và cả trong những câu chuyện trà dư của đám đàn ông thì nàng được tôi đặt một cái tên là Cực Ngon.
Với nàng làm tình như cuộc hành trình khám phá một thằng đàn ông, và ma túy là thứ mồi dẫn để thú tính con người lộ ra sau vỏ bọc hào hoa hay cùi bắp.
Xuân qua hạ tới đất trời chuyển luân và tôi cũng vậy.5 tháng 1 ngày là số thời gian tôi không gặp nàng, dẫu mê đắm cũng phải tồn tại.Cuộc sống cứ thế mà trôi vùn vùn chả chờ ai.
Tôi hầu như chẳng biết gì về thân thế nàng. Những gì tôi biết có lẽ do ai đó kể cho, hay có lẽ nàng đã kể cho tôi khi chúng tôi bên nhau trên giường. Năm 1993 nàng cãi vã với lão bô một trận kịch liệt rồi bỏ nhà đi. Chuyện này thì tôi khá chắc. Còn chuyện chính xác nàng sống bằng cách nào thì chẳng ai biết.Chỉ biết 1 đám vừa nam vừa nữ gọi nàng là Lão Đại một cách cung kính, còn khi nhìn tôi thì cứ như 1 món hàng Lão Đại của họ vừa thửa ngoài chợ về.
_Năm rồi anh đi đâu?
_ Linh tinh thôi em ạ!
_Có khôn ra được chút nào không?
_ Không , nên anh vẫn cứ nhớ và tìm đến em, dù lý trí bảo đừng .
Lần này chúng tôi không vùi đầu vào nhau nữa cũng không ở trong cằn nhà toàn tím ma quái kia nữa.Chúng tôi đi dạo dọc theo bờ hồ, nơi mà mùa thu đang trở mình, phấn thông làm cả thành phố ho sù sụ như dịch lao lan tràn trên phố.Đâu đó sắc tím của bìm bịp dại lại tràn lan trong tôi một sự ảm ảnh.
_ Anh đang nghĩ gì? Nàng nói trong làn khói thuốc trên môi mọng tròn căng.
_Anh nghĩ mình đang bị ám ảnh bởi tình dục, có lẽ là bị ghiện sex hoặc ghiện em.Chả rõ nhưng 5 tháng 1 ngày qua , anh chưa thể dứt khỏi đầu mình những lúc chúng ta bên nhau.
…Không gian xám mờ bất chợt liệng qua một đôi chim nhạn có lẽ đang cố bay về phương nam ấm ám trước khi mùa đông tràn về.Cũng như 2 chúng tôi đi bên nhau sao bỗng dưng lạnh lạ.Không khát tình, không ham muốn.Chỉ là muốn được ôm em vào lòng thế thôi..Có thể khỏa lấp cô đơn hay không thì không cần biết tới.
_Em muốn anh!
_Ok lady.
Tôi cuộn mình trong áo khoác kéo em vào lòng rồi cứ thế ngồi ngắm những vòng sóng lăn tăn trên mặt hồ.Chúng cứ lan dần..lan dần đi xa tít tắp.Nhưng phút này tôi lại có cảm giác là có em, có hơn cả khi đang ngập sâu trong em với sự thác loạn của cuộc hành trình.
Đêm đó chúng tôi ôm nhau ngủ và không hề có một nụ hôn hay lao vào nhau.Chỉ tay trong tay, và hai tâm hồn thương tổn tột bực đang cố xoa dịu vết đau mà tự mình hoặc xã hội mang lại.
Vài tháng sau nhân dịp họp lớp .Nhì nhằn mãi cũng đi để rồi biết ra 3 đứa tự sát không rõ lý do, một đứa lặn mất tăm do vỡ nợ.Bất chợt tôi cũng muốn làm cái gì đó điên rồ ví dụ hành hạ bản thân hay giết bản thân bằng cách của mình.
_