13-08-2012, 12:04 PM
Đã hai năm xa nhà, chị vẫn giữ thói quen dậy sớm. Lặng lẽ mở cửa sổ. Sớm thu. Hơi lạnh chạm vào tóc mai. Khói bếp nhà ai nấu cơm sáng bồng bềnh trên mặt hồ êm ả. Giờ này mẹ đã nấu xong cơm chưa em? Chị nhớ sau mỗi mùa, mẹ thường hay nấu gạo nếp. Chắc bây giờ mẹ vẫn để dành cho em một nắm xôi to như đã từng để phần chị?
Nắm xôi được gói chặt trong tấm lá chuối xanh dành cho em đi chăn bò, để giữa buổi em có thể bỏ ra rón rén ăn từng hạt, không kể trời mưa nắng... Bên hồ, có tiếng người rao bán xôi. Có lần chị đã mua một nắm xôi trắng thật to. Cái cô bán xôi thật là, cứ nhìn chị thôi. Ở đây, người ta ăn kèm xôi với nào trứng, nào ruốc, nào thịt, đủ các loại xôi (thế mà chả thấy ngon như chị em mình ăn xôi trắng đâu).
Chị mua xôi về phòng rồi lại chẳng ăn. Chị đặt nó lên bàn, nhìn thật lâu và nghĩ đến nắm xôi mẹ gói cho chị em mình. Em mà biết chắc sẽ giận chị là hoang phí quá. Chị biết, và đó cũng là lần đầu tiên chị cho phép mình “xài sang” như thế.
Ngày hôm qua, mẹ nấu nồi cơm nếp mới. Mẹ thắp hương cúng ông bà tổ tiên. Mùi xôi, mùi nhang, tiếng gà gáy khiến chị thức giấc.
Ngày hôm qua, trước khi dắt đàn bò ra cổng, mẹ lại đặt vào tay chị nắm xôi như mọi lần. Khi đàn bò thảnh thơi gặm cỏ trên triền đê cũng là lúc chị trốn vào rừng trúc. Sương ẩm đọng từng giọt trên lá nhỏ xuống vai mát lạnh. Không gian trong lành quá. Ngồi tựa gốc cây, chị giở nắm xôi ra. Nhấm nháp từng hạt ngậy ngậy, bùi bùi, thơm nức. Em từ đâu xuất hiện.
- Sao còn chưa đi học?
- Mẹ thiên vị chị. Sáng nào chị cũng được thêm gói xôi.
- Tại em chăn buổi chiều đấy chứ. Mà đâu phải sáng nào cũng có.
- Cho em đi.
- Không. Em đi học đi.
- Sáng nay cô giáo ốm, lớp em được nghỉ. Hay để em trông bò giúp chị rồi chị cho em gói xôi? Chị nhìn nắm xôi ngần ngại. Nắm xôi luôn là niềm yêu thích của hai chị em. Tuy vậy, nó dù sao cũng đã quá quen thuộc với chị rồi. Nhưng chị không sẵn sàng cho đi, dù người xin chị là em.
- Em bắt cho chị tổ chim trên ngọn cây kia, chị sẽ cho em nắm xôi này.
- Thật nhé. Em cười tít mắt. Chị cũng cười. Chị để ý đến tổ chim đã lâu rồi nhưng không thể bắt được. May nhờ có em và gói xôi của mẹ... Ngày hôm qua dù sao cũng đã trôi qua lâu lắm rồi. Nhưng vết sẹo thì vẫn còn hiện hữu mãi.
Em trèo lên cây, thoăn thoắt. Tổ chim tít trên ngọn, xa lắc lơ. Chị nhìn thấy cánh tay em vươn ra. Sắp được rồi. Và em buông tay. Tiếng hét thất thanh của chị. Đầu chị đặc quánh mùi nhang...
Em chạm tay vào tổ chim chèo bẻo. Thật không may, chim bố mẹ vẫn còn ở tổ. Sao chị lại ngốc nghếch thế nhỉ. Vẫn biết rằng đó là loài chim hung dữ, sẵn sàng chết vì con cơ mà.
Em rơi. Những cành cây nhọn đâm vào người. Máu loang trên lá cây. Chị khóc rất nhiều khi nhìn thấy những vết khâu trên mặt, trên cánh tay em. Mọi người bảo em cao số, trời còn thương gia đình mình...
Em tỉnh dậy. Nhìn chị mỉm cười “tại con chim mẹ hung dữ quá chị ạ. Thôi để cho nó có cha có mẹ, chị nhé.”
Em cười. Chị biết em không giận chị đâu nhỉ? Lớp da non dần mọc lại. Ngoài hai đám sẹo to còn vô số những chấm sẹo li ti trên da em. Như những hạt cơm.
MegaFun.vn
Nắm xôi được gói chặt trong tấm lá chuối xanh dành cho em đi chăn bò, để giữa buổi em có thể bỏ ra rón rén ăn từng hạt, không kể trời mưa nắng... Bên hồ, có tiếng người rao bán xôi. Có lần chị đã mua một nắm xôi trắng thật to. Cái cô bán xôi thật là, cứ nhìn chị thôi. Ở đây, người ta ăn kèm xôi với nào trứng, nào ruốc, nào thịt, đủ các loại xôi (thế mà chả thấy ngon như chị em mình ăn xôi trắng đâu).
Chị mua xôi về phòng rồi lại chẳng ăn. Chị đặt nó lên bàn, nhìn thật lâu và nghĩ đến nắm xôi mẹ gói cho chị em mình. Em mà biết chắc sẽ giận chị là hoang phí quá. Chị biết, và đó cũng là lần đầu tiên chị cho phép mình “xài sang” như thế.
Ngày hôm qua, mẹ nấu nồi cơm nếp mới. Mẹ thắp hương cúng ông bà tổ tiên. Mùi xôi, mùi nhang, tiếng gà gáy khiến chị thức giấc.
Ngày hôm qua, trước khi dắt đàn bò ra cổng, mẹ lại đặt vào tay chị nắm xôi như mọi lần. Khi đàn bò thảnh thơi gặm cỏ trên triền đê cũng là lúc chị trốn vào rừng trúc. Sương ẩm đọng từng giọt trên lá nhỏ xuống vai mát lạnh. Không gian trong lành quá. Ngồi tựa gốc cây, chị giở nắm xôi ra. Nhấm nháp từng hạt ngậy ngậy, bùi bùi, thơm nức. Em từ đâu xuất hiện.
- Sao còn chưa đi học?
- Mẹ thiên vị chị. Sáng nào chị cũng được thêm gói xôi.
- Tại em chăn buổi chiều đấy chứ. Mà đâu phải sáng nào cũng có.
- Cho em đi.
- Không. Em đi học đi.
- Sáng nay cô giáo ốm, lớp em được nghỉ. Hay để em trông bò giúp chị rồi chị cho em gói xôi? Chị nhìn nắm xôi ngần ngại. Nắm xôi luôn là niềm yêu thích của hai chị em. Tuy vậy, nó dù sao cũng đã quá quen thuộc với chị rồi. Nhưng chị không sẵn sàng cho đi, dù người xin chị là em.
- Em bắt cho chị tổ chim trên ngọn cây kia, chị sẽ cho em nắm xôi này.
- Thật nhé. Em cười tít mắt. Chị cũng cười. Chị để ý đến tổ chim đã lâu rồi nhưng không thể bắt được. May nhờ có em và gói xôi của mẹ... Ngày hôm qua dù sao cũng đã trôi qua lâu lắm rồi. Nhưng vết sẹo thì vẫn còn hiện hữu mãi.
Em trèo lên cây, thoăn thoắt. Tổ chim tít trên ngọn, xa lắc lơ. Chị nhìn thấy cánh tay em vươn ra. Sắp được rồi. Và em buông tay. Tiếng hét thất thanh của chị. Đầu chị đặc quánh mùi nhang...
Em chạm tay vào tổ chim chèo bẻo. Thật không may, chim bố mẹ vẫn còn ở tổ. Sao chị lại ngốc nghếch thế nhỉ. Vẫn biết rằng đó là loài chim hung dữ, sẵn sàng chết vì con cơ mà.
Em rơi. Những cành cây nhọn đâm vào người. Máu loang trên lá cây. Chị khóc rất nhiều khi nhìn thấy những vết khâu trên mặt, trên cánh tay em. Mọi người bảo em cao số, trời còn thương gia đình mình...
Em tỉnh dậy. Nhìn chị mỉm cười “tại con chim mẹ hung dữ quá chị ạ. Thôi để cho nó có cha có mẹ, chị nhé.”
Em cười. Chị biết em không giận chị đâu nhỉ? Lớp da non dần mọc lại. Ngoài hai đám sẹo to còn vô số những chấm sẹo li ti trên da em. Như những hạt cơm.
MegaFun.vn