28-12-2013, 06:46 PM
Những cơn mưa mùa đông dường như cũng chạy vội theo cuộc sống xô bồ... Nhanh...
Mưa, nhìn dòng người hối hả tìm nơi trú, ta khẽ cười khuấy tách cafe lạnh tanh đã tự bao giờ... Quán dường như đông và ấm hơn... Có lẽ cô chủ quán phải yêu và cảm ơn mưa đấy. Không biết có cần phải trả lương cho mưa không nhỉ? Nếu có thì trả bằng gì? Nước mắt chăng... Nhìn cả đoạn đường ướt mèm... ta tự hỏi phải chăng trời khóc? Liệu có giọt nước mắt nào khóc cho ta không?
Nhấp ngụm cafe đắng... Ngon thật. Chính xác hơn thì ta chẳng đủ khả năng để nhận xét thế nào là cafe ngon đâu. Chẳng qua đây là quán quen, chỗ ngồi quen và ta đang uống món quen vì thế ta thấy nó ngon...
Ta không muốn thay đổi, vẫn muốn là chính mình. Trong khi đó những con người xung quanh ta thay đổi vùn vụt theo thời theo đại. Ta thấy họ chạy vụt qua ta, nhanh quá... Để rồi trong mắt ta chỉ kịp thấy một cái bóng nhạt nhòa... Ta chậm!
Họ theo đuổi thành công, họ như những cơn mưa mùa đông ấy. Đông lạnh hơn hay mưa lạnh hơn? Ta không biết... Cứ thế đông và mưa tranh nhau và họ cũng học theo giành vs nhau.
Ta vẫn luôn tự hỏi, liệu ta phải sống thế nào mới được... Sống vui vẻ vô âu lo thì người ta bảo giả dối, không sống thật vs chính mình... Sống với những đau đớn, dằn xé trong tim thì lại bị kêu là sống bám vào quá khứ... Phải làm thế nào mới đc? Không lẽ mỗi ngày phải cười, phải nói một cách chăm chỉ? Đau thì cứ phải cười, không quên đc thì vẫn phải làm như quên sao? Phải giả dối thế sao? Không!!!!
Đã đành là quá khư, ai cũng có, ai cũng từng. Nhưng sao trong ta, quá khứ chỉ là một cái gì đó nhạt nhòa, xa lắm và trắng xóa...
Ừ thì là cuộc sống, chẳng có gì là mãi mãi... Đến đá còn mòn, nước đổi dòng, sông đổi hướng thì trách chi lòng người đổi trắng thay đen theo năm tháng, theo thời gian.
Lý trí ta đủ thông minh để ta biết rằng nên buông bỏ những nặng nề ấy... Thế nhưng con tim ta lại thừa ngoan cố để bắt ta giữ lại... Ta bước vốn đã chậm... vậy chậm thêm chút nữa cũng có sao? Đâu cứ phải rằng cuộc đời phải hồng mới xuất hiện cầu vồng? Dù so với trời, so với đất ta nhỏ nhoi như một con kiến, một hạt bụi. Nhưng con kiến còn mang vật nặng gấp 10 mình, hạt bụi nhỏ nhoi vẫn góp phần tạo nên vũ trụ. Trên đời này làm gì có chuyện không làm được... Vấn đề là muốn làm hay không mà thôi.
Ta có niềm tin... Thế còn chưa đủ sao????
Mưa, nhìn dòng người hối hả tìm nơi trú, ta khẽ cười khuấy tách cafe lạnh tanh đã tự bao giờ... Quán dường như đông và ấm hơn... Có lẽ cô chủ quán phải yêu và cảm ơn mưa đấy. Không biết có cần phải trả lương cho mưa không nhỉ? Nếu có thì trả bằng gì? Nước mắt chăng... Nhìn cả đoạn đường ướt mèm... ta tự hỏi phải chăng trời khóc? Liệu có giọt nước mắt nào khóc cho ta không?
Nhấp ngụm cafe đắng... Ngon thật. Chính xác hơn thì ta chẳng đủ khả năng để nhận xét thế nào là cafe ngon đâu. Chẳng qua đây là quán quen, chỗ ngồi quen và ta đang uống món quen vì thế ta thấy nó ngon...
Ta không muốn thay đổi, vẫn muốn là chính mình. Trong khi đó những con người xung quanh ta thay đổi vùn vụt theo thời theo đại. Ta thấy họ chạy vụt qua ta, nhanh quá... Để rồi trong mắt ta chỉ kịp thấy một cái bóng nhạt nhòa... Ta chậm!
Họ theo đuổi thành công, họ như những cơn mưa mùa đông ấy. Đông lạnh hơn hay mưa lạnh hơn? Ta không biết... Cứ thế đông và mưa tranh nhau và họ cũng học theo giành vs nhau.
Ta vẫn luôn tự hỏi, liệu ta phải sống thế nào mới được... Sống vui vẻ vô âu lo thì người ta bảo giả dối, không sống thật vs chính mình... Sống với những đau đớn, dằn xé trong tim thì lại bị kêu là sống bám vào quá khứ... Phải làm thế nào mới đc? Không lẽ mỗi ngày phải cười, phải nói một cách chăm chỉ? Đau thì cứ phải cười, không quên đc thì vẫn phải làm như quên sao? Phải giả dối thế sao? Không!!!!
Đã đành là quá khư, ai cũng có, ai cũng từng. Nhưng sao trong ta, quá khứ chỉ là một cái gì đó nhạt nhòa, xa lắm và trắng xóa...
Ừ thì là cuộc sống, chẳng có gì là mãi mãi... Đến đá còn mòn, nước đổi dòng, sông đổi hướng thì trách chi lòng người đổi trắng thay đen theo năm tháng, theo thời gian.
Lý trí ta đủ thông minh để ta biết rằng nên buông bỏ những nặng nề ấy... Thế nhưng con tim ta lại thừa ngoan cố để bắt ta giữ lại... Ta bước vốn đã chậm... vậy chậm thêm chút nữa cũng có sao? Đâu cứ phải rằng cuộc đời phải hồng mới xuất hiện cầu vồng? Dù so với trời, so với đất ta nhỏ nhoi như một con kiến, một hạt bụi. Nhưng con kiến còn mang vật nặng gấp 10 mình, hạt bụi nhỏ nhoi vẫn góp phần tạo nên vũ trụ. Trên đời này làm gì có chuyện không làm được... Vấn đề là muốn làm hay không mà thôi.
Ta có niềm tin... Thế còn chưa đủ sao????
Tản mạn vài dòng lung tung
T.7 28/12/2013
18h40p
T.7 28/12/2013
18h40p